- Tìm nàng đòi tiền, nàng là phú bà.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nói ra câu này.
Sau khi nói xong, hắn còn nhếch một bên lông mày theo thói quen, mong Bộ Phương tin tưởng ánh mắt của mình.
Bộ Phương có chút hết nói nổi, Nam Cung Uyển thật là huynh muội với tên hề này sao? Tính cách của hai người thật sự khác biệt hơi lớn.
Nam Cung Uyển tốt xấu gì cũng bình thường một chút, mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng bị mỹ thực của hắn chinh phục vẫn thể hiện ra một ít tư thái thiếu nữ.
Nhưng Nam Cung Vô Khuyết này hoàn toàn là một tên hề chỉ biết chơi xỏ muội muội của mình.
Bên trong đôi môi đỏ mọng mềm mại của Nam Cung Uyển phun ra xương cánh gà.
Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, hơi tức giận nhìn Nam Cung Vô Khuyết, cái gì gọi là phú bà? Đó đều là tiền nàng phải khổ sở bán ra đan dược tự mình luyện chế kiếm được đó!
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh không phải là chán sống rồi!
Nam Cung Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, nàng mỗi lần chạm mặt với ca ca này, đều không nhịn được tức giận.
Lần trước, ca ca của nàng còn định đẩy nàng cho đại thiếu Lam gia, Lâm Vô Ảnh.
Lâm Vô Ảnh người ta vẫn luôn xem Nam Cung Vô Khuyết là địch nhân định mệnh, kết quả tên ngu này lại muốn làm anh vợ của người ta!
Quả thực cạn lời!
Lần này còn kỳ quái hơn… cái gì gọi là Nam Cung Uyển nàng vì Bộ lão bản ngay cả hình tượng cũng không cần? Người ta làm món ăn thật ngon! Đó là mị lực của mỹ thực được không hả!
Trí não này!
- Ta không có tiền!
Nam Cung Uyển cũng lười quản hắn, lần nữa từ trong Phật Nhảy Tường múc ra một chén nước canh nâu, thổi thổi hơi nóng, uống xuống ùng ục.
- Đừng mà… lão ca huynh đây không phải vừa mới xuất quan sao? Nguyên tinh trên người đều đã tiêu hao cả rồi mà! Muội muội ngoan của huynh, áo bông nhỏ của huynh, thay lão ca trả tiền lần này đi mà.
Nam Cung Vô Khuyết ngửi thấy mùi hương phát ra từ Phật Nhảy Tường, nhất thời không nhịn được thèm ăn.
Mùi hương này còn thơm hơn Ích Cốc Đan nhiều vị.
Nhìn thấy Nam Cung Uyển ăn đến không cần hình tượng, trong lòng người này liền ngứa ngáy.
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới, Nam Cung Uyển cảm thấy sắp bùng nổ rồi.
- Cái gì gọi là trả một lần? Huynh đã thiếu muội hơn mười vạn nguyên tinh rồi, ca ca tốt của muội!
Nam Cung Uyển hận không thể nhét hết đống xương trên bàn vào miệng người này!
Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ca ca không đáng dựa dẫm và không biết xấu hổ như vậy.
- A ha… vậy sao? Xem ra muội thật sự là một phú bà mà, cũng không kém lần này nữa.
Lần tới chờ huynh luyện chế ra linh đan nhị văn buôn bán được tiền rồi, chắc chắn sẽ trả lại cho muội!
Nam Cung Vô Khuyết cười gượng một tiếng, sau đó vỗ bộ ng,ực cam đoan nói.
- Muội không có tiền… Muội cũng không tin huynh.
- Đừng mà lão muội, không thấy lão ca vì chuyện chung thân đại sự của muội mà tâm nát tan sao?
Nam Cung Vô Khuyết nhướng lông mày.
- Ha hả… huynh còn nói thêm câu nào nữa, cẩn thận muội đập huynh!
Nam Cung Uyển cười lạnh.
- Không phải chỉ một vạn nguyên tinh thôi sao… nói đi, muội có điều kiện gì?
- Tiết lộ cho ta đan phương của linh đan nhất văn huynh đạt được trong Đan Tháp, nếu không miễn bàn!
Nam Cung Uyển nói.
- Được, thành giao!
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.
Không nói hai lời, hắn lập tức đáp ứng, từ trong không gian linh khí lấy ra tấm da thú cũ, ầm một tiếng, thật hào phóng vỗ lên bàn.
Nam Cung Uyển ngây ngẩn cả người, đan phương này không phải rất trọng yếu đối với Đan Tháp sao? Vì sao người này lại đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn không sợ bị Đan Tháp truy cứu sao?
Trong lòng Nam Cung Uyển ngờ vực vạn phần.
- Muội thật thu lấy đó?
Nam Cung Uyển cầm da thú trong tay, nhìn Nam Cung Vô Khuyết nói.
- Nhận lấy đi, lão muội à, lão ca của muội còn có thể lừa muội hay sao… Nhưng mà vẫn phải nhắc nhở muội một câu, chưa tới trình độ luyện đan sư nhất vân, luyện chế linh đan nhất văn rất nguy hiểm.
Nếu xảy ra nổ lò không chừng sẽ hủy hoải khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của ngươi đó nha.
Nam Cung Vô Khuyết nâng một bên mày nói.
Sau đó hắn cũng không thèm để ý Nam Cung Uyển bị chọc giận sắp bùng nổ, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- Mang một phần Phật Nhảy Tường lên cho ta… ngươi cũng nghe thấy rồi, phú bà đã đáp ứng trả tiền.
Bộ Phương nghe thấy đàm phán không ngừng nghỉ của hai huynh muội này, cũng cạn lời.
- Chờ đi.
Bộ Phương lạnh nhạt nói, xoay người tiến vào trong phòng bếp.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn theo bóng dáng của Bộ Phương, đôi mắt nhất thời sáng ngời, cũng đứng lên, đi theo phía sau Bộ Phương, định tiến vào trong phòng bếp.
Bộ Phương cũng không dừng bước chân, thân hình rất nhanh biến mất trước cửa phòng bếp.
Nam Cung Vô Khuyết kỳ thật rất tò mò trong lòng, hắn khi vừa ngửi thấy mùi hương của Phật Nhảy Tường này, trong lòng cũng thật khiếp sợ.
Bởi vì hắn phát hiện, Phật Nhảy Tường này hình như sử dụng thủ pháp luyện đan để nấu nướng.
Linh khí trong nguyên liệu nấu ăn cũng được bảo lưu thật hoàn mỹ.
Có thể làm được đến trình độ như vậy, nói rõ thủ pháp luyện đan này phi thường cao cấp.
Thủ pháp tinh luyện linh khí trong nguyên liệu đối với một luyện đan sư là phi thường trọng yếu.
Đối với loại người ham học hỏi như hắn, Nam Cung Vô Khuyết định tiến vào trong phòng bếp của Bộ Phương.
Nhưng sau khi nhìn thấy thân hình Bộ Phương biến mất, Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở lạnh như băng tập trung lên bản thân.
Hơi thở này khiến cả người hắn cũng rùng mình, nổi hết da gà.
Loại cảm giác này…
Nam Cung Vô Khuyết xoay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy con rối mặc áo giáp cồng kềnh kia vỗ bàn tay to như quạt hương bồ về phía hắn.
Trong nháy mắt, áp lực của con rối này gây ra cho hắn phi thường lớn, khiến tâm thần hắn chấn động.
Loại cảm giác này giống như đối mặt với đối thủ đồng cấp.
Nhưng bởi vì như vậy, Nam Cung Vô Khiếp mới cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì Nam Cung Vô Khuyết hắn chính là một cường giả Thần Thể Cảnh phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, con rối này cùng cấp với hắn, chẳng phải nghĩa là sức chiến đấu của con rối này đã đạt đến Thần Thể Cảnh rồi sao?
Con rối Thần Thể Cảnh… con mẹ nó không phải chỉ có đám âm hiểm của Khôi Tông mới có thể chế tạo ra sao?
Chẳng lẽ lão bản này là người của Khôi Tông? Nhưng cũng không đúng lắm… đám ngốc Khôi Tông làm sao biết nấu ăn chứ!
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên một trận.
Tốc độ vung vẫy của bàn tay giống như quạt hương bồ càng lúc càng nhanh.
Không khí giống như đang phát sinh gào thét.
Hơi thở trên người của Nam Cung Vô Khuyết cũng biến đổi, chân khí chảy dọc trong đan điền, bao trùm lên lòng bàn tay hắn.
Bang!
Một quyền của Nam Cung Vô Khuyết va chạm cùng một quyền của Tiểu Bạch.
Sóng hơi nháy mắt cuộn trào, nổi lên cuồng phong cuồn cuộn trong tiểu điếm, nhưng cuồng phong này cũng không phá hư cái gì trong tiểu điếm.
Thân hình Nam Cung Vô Khuyết nhanh chóng lui về sau mấy bước, hơi cứng người lại nhìn Tiểu Bạch không chút sứt mẻ.
- Con rối này… ghê gớm thật!
- Phòng bếp trọng địa, người không phận sự miễn vào, Tiểu Bạch, trở về ngay.
Ngay lúc đôi mắt của Nam Cung Vô Khuyết đều đang tỏa sáng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, từ trong phòng bếp đột nhiên truyền ra thanh âm nhắc nhở hờ hững của Bộ Phương.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, sau đó chậm rãi trở về phòng bếp.
Ý định muốn xông vào phòng bếp thất bại cũng không khiến Nam Cung Vô Khuyết thất vọng bao nhiêu, hắn trở về vị trí của mình, nhìn Nam Cung Uyển thu lại da thú xong liền bắt đầu gặ.m cắn Phật Nhảy Tường thật nhanh, nuốt nước miếng nói:
- Lão muội à, hương vị của vật này thế nào?
Nam Cung Uyển tỏ ra cảnh giác nhìn hắn, không có trả lời.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời cũng cảm thấy hơi chán chường, làm muội muội tại sao có thể không quan tâm lão ca như vậy, haiz.
Nam Cung Vô Khuyết chán muốn chết đứng lên, đi dạo một vòng trong tiểu điếm.
- Ngộ Đạo Thụ ngũ văn, vật không tồi.
Nam Cung Vô Khuyết đứng trước mặt gốc Ngộ Đạo Thu, ra vẻ tò mò.
Sau đó vươn tay, xoạch một tiếng, hái xuống một mảnh lá cây xanh miết trên thân Ngộ Đạo Thụ ngũ văn.
Ầm…
Trong phòng bếp, Tiểu Bạch ló ra nửa đầu, quang mang màu tím phụt ra trong đôi mắt, tập trung lên người Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời thả lá cây lại vào trong chậu hoa, nghiêm túc vẫy tay chào Tiểu Bạch.
Thật ngại ngùng quá.
Chỉ sau chốc lát, Bộ Phương lần nữa nấu xong một phần Phật Nhảy Tường, bưng cái bình Phật Nhảy Tường, đi ra khỏi phòng bếp.
Quang mang nồng đậm phát ra từ trên vị Phật Đà của vò sứ.
Nam Cung Vô Khuyết kinh hãi thầm than.
Hắn rốt cục có thể thưởng thức mỹ vị rồi.
Khi Bộ Phương đặt Phật Nhảy Tường trước mặt hắn, hắn vội vàng mở nắp, thần tình hưởng thụ hít thật sâu linh khí và hương khí vào mũi.
Những người khác bước vào trong tiểu điếm cũng nhanh chóng muốn gọi Phật Nhảy Tường.
- Phật Nhảy Tường của bổn điếm, mỗi ngày chỉ nấu hai vò.
Phật Nhảy Tường hôm nay đã nấu xong cả rồi.
Muốn ăn, ngày mai đến sớm một chút đi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Lời này khiến những người khác cảm thấy ảo não và đáng tiếc.
- Trời ạ! Hương vị này sắp có thể so sánh với con Bát Trân Kê do Tiễn lão nhân nuôi rồi!
Nam Cung Vô Khuyết vừa mới thưởng thức Phật Nhảy Tường, nhất thời hưng phấn kinh hô lên.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Cái gì? Bát Trân Kê?
Bát Trân Kê của Tiễn Trung đại sư, luyện đan sư tam vân của Đan Tháp?
Lời nói của thiếu chủ Vô Khuyết là có ý gì? Chẳng lẽ…
Nam Cung Uyển dường như nghĩ đến cái gì, trừng mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, thanh âm cũng trở nên bén nhọn.
- Nam Cung Vô Khuyết… huynh nói thật đi, ngươi rời khỏi Đan Tháp sớm trước thời hạn, có phải là do bị Tiễn đại sư đuổi ra ngoài? Bởi vì huynh đã làm thịt Bát Trân Kê kia của Tiễn đại sư?
Thân hình của Nam Cung Vô Khuyết cứng đờ, sau đó ôm móng heo hung hăng gặm.
Đại não rung như trống bỏi, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Nam Cung Uyển lập tức biết chân tướng sự việc, vô cùng cạn lời.
Trời ơi, Tiễn đại sư vì sao còn không đánh chết người này!
Bất Trân Kê là linh thú Thần Cảnh trân quý cỡ nào, Tiễn đại sư người ta nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng bị tiểu tử này ăn mất… rốt cục là có thù oán sâu nặng thế nào chứ.
- Ta thật không có ăn, chỉ chặt đi một bên cánh… không phải xử lý cả con.
Cánh của Bát Trân Kê chỉ cần nuôi mấy tháng sẽ có thể mọc trở lại.
Hơn nữa, Tiễn đại sư hiện tại còn đang bế quan, vẫn chưa biết được việc này, cho nên hắn cũng không có đuổi ta, là ta tự mình chuồn ra ngoài.
Hai má Nam Cung Vô Khuyết phình to, nói hàm hồ không rõ.
Nam Cung Vô Khuyết trợn mắt nhìn hắn cười lạnh.
Đôi mắt Bộ Phương lại sáng ngời, Bát Trân Kê? Đó chính là vật tốt mà…
Linh thú Thần Cảnh thập phẩm, lại không có sức chiến đấu và lực công kích gì, toàn thân đều là tinh hoa.
Nếu dùng thủ đoạn nấu nướng đặc thù, hương vị tuyệt đối là mỹ vị nhân gian!
Thậm chí… cánh của Bát Trân Kê này cũng có thể làm nguyên liệu nấu ăn của Phật Nhảy Tường thiên phẩm!
Phật Nhảy Tường hiện giờ Bộ Phương nấu đều là Phật Nhảy Tường nhân phẩm, chênh lệch rất lớn với Phật Nhảy Tường thiên phẩm, dù sao nguyên liệu nấu ăn cần thiết cũng bất đồng.
Thì ra bên trong Đan Tháp kia còn có thứ tốt như Bát Trân Kê, nếu như có thời gian có thể đi mượn một cặp cánh…
Bộ Phương trầm tư suy nghĩ.
Mấy người kia sau khi phục hồi lại tinh thần cũng gọi món.
Tuy đã không có Phật Nhảy Tường nhưng vẫn còn có Túy Bài Cốt và cơm chiên trứng mà.
Bọn họ nhìn thấy Nam Cung Uyển từng ăn cơm chiên trứng, cho nên cũng tin tưởng.
Đều gọi cơm chiên trứng.
Bộ Phương lại trở về phòng bếp, bắt đầu tiếp tục nấu nướng.
Nhưng Túy Bài Cốt Tiểu Hắc thích nhất đến bây giờ vẫn chưa bán ra được mâm nào.
Từng bát cơm chiên trứng thơm nứt mũi được bưng ra từ trong phòng bếp.
Mùi hương tràn ngập trong quán ăn Vân Lam, mông lung mờ mịt, sương mờ lượn lờ.
Lúc mọi người ăn đến khí thế ngập trời, phía xa quán ăn, có hai đám người vừa chậm rãi vừa hùng hổ tiến đến tiểu điếm.
----------oOo----------.
Danh Sách Chương: