Đây giống như là một lão giả bước vào tuổi chập tối, tọa lạc phía trên một tòa cổ thành trên đại bình nguyên tây bắc mênh mông vô bờ, là một tòa thành trì lớn nhất vùng phía tây Thanh Phong Đế Quốc. Nó là nơi quân sự tất yếu nối liền bình nguyên tây bắc với Thập Vạn Đại Xuyên.
Ngoại thành Tây Huyền Thành, trên đường cát vàng bay bổng đầy trời, cuồng phong gào thét, cuốn theo cát vàng vốn đang bay bổng liền không ngừng phập phồng.
Khi cuồng phong ngừng gào thét, hai đạo thân ảnh chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi nơi cát vàng. Đôi mắt một đạo thân ảnh nở rộ ra hồng mang, cũng làm cho người ta cảm thấy một cỗ lành lạnh.
- Khụ khụ…
Bộ Phương dùng một tay che miệng, bàn tay khác không ngừng phe phẩy qua lại, muốn tản ra bụi mù tràn ngập trên người, kia làm cho hắn cảm thấy sặc một mồm cát vàng.
Hoàn cảnh nơi này quả thật có chút kém cỏi, Bộ Phương cau mày, trong lòng thầm nghĩ.
Đi được một chút, cát vàng chung quanh ngừng lại, phân thân Tiểu Bạch lóe ra quang mang màu đỏ, nhắm mắt đi theo phía sau đuôi hắn.
Bộ Phương vỗ vỗ bụng của Tiểu Bạch, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía một tòa đại thành nguy nga vô cùng, tản ra hơi thở cổ xưa phía xa xa. Đó là một tòa đại thành làm cho hắn hô hấp cũng trở nên trầm trọng, bởi vì một loại uy lực áp chế đại thành lịch sử lâu đời này mang đến, khiến cho người ta kính sợ.
Đó là Tây Huyền Thành, đôi mắt Bộ Phương hơi hơi lóe ra, đây là mục đích của hắn muốn đến. hắn muốn chọn gia nhập vào quân đội của Tây Huyền Thành, trở thành một gã đầu bếp hành quân, cũng chính là anh nuôi quân đội.
Một người một con rối đi thẳng trên bình nguyên mênh mông,đi hồi lâu mới đến trước đại thành kia. Còn cửa thành đại thành lại phi thường lớn, không kém hơn cửa thành Đế Đô bao nhiêu, nguy nga lỗng lẫy, trước cửa thành còn có không ít quân sĩ thủ vệ.
Những binh lính này cùng binh linh Đế Đô bất đồng, ít nhất về khí chất tinh thần liền hoàn toàn khác biệt, ánh mắt của bọn họ có bén nhọn mà binh lính Đế Đô không có, một loại cảm giác hung hãn mà Bộ Phương cũng không thể diễn tả thành lời.
Có lẽ bởi vì dân phong của tây bắc có chút dũng mãnh, cho nên binh sĩ bồi dưỡng ra cũng tự nhiên có loại cảm giác dũng mãnh.
Dưới phong trần, Bộ Phương cũng là có chút mặt mày xám tro. Hắn mang theo Tiểu Bạch đi vào trong thành, tiến nhập vào đám người cũng trải qua phong trần giống như hắn trong Tây Huyền Thành.
Vào bên trong thành, Bộ Phương đầu tiên là thể nghiệm một phen phong thổ của Tây Huyền Thành, tìm một khách điếm. Hắn dù sao cũng không quen thuộc nơi này, không có khả năng vừa đến liền đi vào quân đội của người ta làm cho người ta nhận hắn làm đầu bếp đi.
Bộ Phương ở trong Tây Huyền Thành đi dạo đại khái cũng được nửa ngày, cũng đã thưởng thức không ít mỹ thực của đại thành tây bắc. Mỹ thực nơi này quả thực rất đơn giản, mộc mạc, không có hoa lệ giống như Nam Thành.
Phần lớn đều là thức ăn làm từ bột mì, còn có loại nước thịt đơn thuần, Bộ Phương chỉ nhấm nháp một lần, cũng cảm nhận được tư vị khác biệt.
Nhưng hắn cũng không gặp được món ăn mỹ vị nào có thể làm cho bản ghi chép thực đơn trong tay hắn ghi chép lại, như thế có chút tiếc nuối. Bộ Phương cũng biết, có lẽ còn có rất nhiều đồ ăn ngon hắn không được ăn đến.
Nhưng là hắn không kịp nhấm nháp nữa, hắn cần phải nhanh tìm kiếm quân đội để gia nhập vào.
Trong một nhà tửu lâu náo nhiệt, Bộ Phương ngồi ở trên vị trí gần cửa sổ, vừa thưởng thức mỹ vị tây bắc này, vừa quan sát cảnh đẹp dưới Tây Huyền Thành.
Trị an của Tây Huyền Thành tốt lắm, bên trong thành tùy thời có thể thấy được binh sĩ nắm trong tay trường mâu đi qua đi lại.
Gọi tiểu nhị đến, Bộ Phương lấy ra một đạo kim tệ đưa cho tiểu nhị diện mạo thập phần thô cuồng, còn phế một chân.
- Khách quan… cái này quá nhiều rồi.
Hán tử diện mạo tục tằng nhất thời có chút nghi hoặc nhìn về phía Bộ Phương, một bàn cơm một đạo kim tệ… Tên mặt trắng trước mắt này lại là thổ hào a.
- Không, khấu trừ tiền cơm, tiền còn thừa tính tiền ta hỏi ngươi vấn đề đi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Ánh mắt tiểu nhị nhất thời sáng ngời, nhìn về phía Bộ Phương, vỗ vỗ bộ ngực rung động ầm ầm, nói:
- Sảng khoái, khách quan người cứ nói, tiểu nhân biết được vấn đề gì nhất định không giấu một chữ nào.
Bộ Phương trầm ngâm nửa ngày, liếc nhìn tiểu nhị một cái, chậm rãi mở miệng:
- Tây Huyền Thành này có bao nhiêu quân đội?
Tiểu nhị nghe xong vấn đề của Bộ Phương, nhất thời sửng sốt, cau mày nhìn nhìn Bộ Phương, nói:
- Khách quan, Tây Huyền Thành ta cũng chỉ một có quân đội, đó chính là Tây Huyền Quân, nơi mà nam nhi chỗ tây bắc chúng ta đều hướng tới.
- Hửm? Nơi nam nhi tây bắc đều hướng tới? Tây Huyền Quân có lợi hại như ngươi nói hay không?
- Không dối gạt khách quan, tiểu nhân từng chính là một gã binh lính của Tây Huyền Quân, bất quá một lần trong chiến đấu đã bị phế đi một chân, liền rời khỏi quân đội đi đến tửu lâu này làm tiểu nhị.
Tiểu nhị nói, nói xong liền vỗ vỗ cái chân què tàn phế của mình, tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng.
- Nếu chân này của ta không bị phế đi, ta xác định vững chắc sẽ không rời đi quân đội, thẳng đến khi lưu lại giọt máu cuối cùng ở Tây Huyền Quân! Nghe nói gần đây Đế Quốc đang rối loạn, chiến tranh lại bắt đầu rồi… Huynh đệ ta không biết có bao nhiêu phải chết ở sa trường.
Biểu tình của tiểu nhị có chút tiếc nuối cùng cô đơn.
Bộ Phương im lặng, hắn đối những chuyện này cũng không quá hiểu biết, bất quá tiểu nhị nếu đã từng là binh lính của sa trường, có trải qua loại cảm khái này cũng là lẽ thường.
Tây Huyền Quân sao… nghe ra tựa hồ rất lợi hại a.
- Có thể giới thiệu cho ta Tây Huyền Quân một chút sao?
Bộ Phương nói.
- A, cái này có gì không được, Tây Huyền Quân ở Tây Huyền Thành ta chính là nổi danh nhất, bởi vì quân đội này chính là chủ lực bảo hộ Tây Huyền Thành chúng ta.
Tiểu nhị nói:
- Tây Huyền Thành bởi vì vị trí địa lý độc đáo này a, hàng năm đều gặp phải đủ loại tai họa, hoặc là linh thú từ Thập Vạn Đại Xuyên chạy ra uy hiếp Tây Huyền Thành. Mà những chuyện này đều cần Tây Huyền Quân đến giải quyết. Mỗi một lần súc sinh bạo cuồng, đều bị Tây Huyền Quân chém giết, uy hiếp không được dân chúng của Tây Huyền Thành chúng ta.
- Hơn nữa ta nói cho ngươi a, đại tướng quân Tây Huyền Thành chúng ta cũng chính là tướng quân Khổng Hiên, con trai lớn của thành chủ Tây Huyền Thành chúng ta. Tu vi kinh người, nghe nói lúc trước không lâu đã đột phá đến cảnh giới Chiến Thánh, trở thành cao thủ đệ nhất Tây Huyền Thành. Có hắn tọa trấn, Tây Huyền Thành càng thêm vô địch.
- Không phải ta khoác lác với ngươi, cho dù là quân đội Đế Quốc gặp Tây Huyền Quân chúng ta, Tây Huyền Quân cũng không yếu thế!
Tiểu nhị nói rất nhiều, thật hiển nhiên hắn rất hiểu biết với Tây Huyền Quân, hơn nữa cũng phi thường tự hào về Tây Huyền Quân, thường thường nói xong sẽ không tự chủ vỗ lên bộ ngực.
Bộ Phương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp trả.
- Một vấn đề cuối cùng…
Bộ Phương dừng một chút, mới nhìn về phía tiểu nhị, tiếp tục hỏi:
- Vậy nếu ta muốn gia nhập Tây Huyền Quân… ngươi có biết có cách nào không?
- A? Khách quan ngươi muốn gia nhập vào Tây Huyền Quân sao?
Ánh mắt đại hán trước mắt này nhất thời trừng lớn, kinh ngạc vô cùng nhìn nhìn Bộ Phương. Tên mặt trắng này… da thịt non mềm, vừa nhìn đã biết chính là đệ tử nhà giàu, gia nhập Tây Huyền Quân làm gì?
Bộ Phương chép miệng, lần nữa lấy ra một đạo kim tệ đưa cho đại hán này, nói:
- Gia nhập quân đội đương nhiên là để rèn luyện chính mình rồi, làm cho bản thân càng cường đại hơn.
Đại hán nhìn thấy đạo kim tệ, ánh mắt nhất thời sáng ngời, bất động thanh sắc thu vào, sau đó vỗ bộ ngực cam đoan nói:
- Khách quan, ngươi đã tin tưởng ta như vậy, vậy ta cũng sẽ không khách sáo nữa. Muốn gia nhập Tây Huyền Quân kỳ thật cũng không khó, hiện giờ chiến tranh bắt đầu, tuyển binh vẫn luôn được tiến hành. Nhưng là muốn gia nhập chân chính Tây Huyền Quân cũng không phải dễ dàng gì. Ta cùng chỗ quân đôi cũng có chút quen biết, ngày mai liền mang ngươi đi. Ta cùng người ta nhắc nhở một chút, cần phải chăm sóc khách quan chu đáo, hắc hắc.
Bộ Phương sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, gật gật đầu.
Tiểu nhị kia thật thà sờ sờ đầu, kéo chân què về, từng bước rời đi.
Ngày hôm sau, Bộ Phương lại tìm đến tửu lâu, tiểu nhị cũng đã sớm ở tửu lâu chờ đợi.
- Công tử, chúng ta đi thôi. Ta đã cùng chưởng quầy xin phép nghỉ nửa ngày rồi, ta mang ngươi đi, a, ngươi có thể gọi ta Nhị Ngưu.
Đại hán cười nói.
Bộ Phương gật gật đầu, đi phía sau Nhị Ngưu, hai người hướng đến một vị trí của Tây Huyền Thành.
Tây Huyền Thành rất lớn, bất quá dựa theo lời nói của Nhị Ngưu, vị trí tuyển binh kia cách bọn họ cũng không phải rất xa. Cho nên liền tiếp tục đi bộ, đi đại khái nửa canh giờ, rốt cuộc đến vị trí theo lời nói của Nhị Ngưu.
Chỗ tuyển binh rất lớn, thiết lập trước một tòa phủ đệ, trước cửa xếp hành đội ngũ thật dài…
- Công tử, thấy rồi chứ? Những người này đều là tính toán gia nhập vào Tây Huyền Quân. Nhưng là chín phần mười trong số bọn họ sẽ bị phân phối đến tiểu quân doanh khác. Muốn chân chính gia nhập Tây Huyền Quân này, vẫn là có chút khó khăn. Ta đi hỏi một chút, cũng không có bao nhiêu nắm chắc.
Nhị Ngưu nghiêm túc nói.
Sau đó Nhị Ngưu nâng chân què hướng vào trong đám binh lính. Bộ Phương vẫn nhìn động tác của Nhị Ngưu, phát hiện hắn quả thật có chút quen thuộc người nơi này, đang nói gì đó với binh sĩ mặc khôi giáp.
Chỉ sau chốc lát, Nhị Ngưu kia liền mang theo binh lính kia đi tới.
Binh lính này có chút hống hách, ưỡn ngực chắp tay ra sau. Nhị Ngưu lại là thần tình tươi cười đi theo bên người hắn.
- Lưu Đầu Nhi, đây là vị tiểu huynh đệ kia ta nói với ngươi. Hắn muốn gia nhập Tây Huyền quân, ngươi xem…
- Muốn gia nhập vào Tây Huyền Quân? Tây Huyền Quân ta ai không muốn gia nhập chứ… Ta dựa vào cái gì vì hắn thương lượng đi cửa sau?
Lưu Đầu Nhi kia nhìn thấy Bộ Phương một bộ dáng da thịt non mềm, phía sau còn đi theo một con rối kỳ quái, nhất thời liếc mắt nhìn Nhị Ngưu, nói.
Bộ Phương nhíu nhíu mày, tình huống gì đây?
- Tiểu tử… nghĩ muốn gia nhập vào Tây Huyền Quân phải không? Đương nhiên có thể… bất quá, ngươi dù sao cũng phải lấy lòng ta một chút?
Lưu Đầu Nhi cười lạnh nói.
Nhị Ngưu nhất thời trừng mắt, thời điểm lúc trước hắn thương lượng đã giao ra một tấm kim tệ rồi!
Bộ Phương liếc mắt nhìn nhìn biểu tình của Nhị Ngưu liền hiểu được, người trước mắt này xem ra cảm thấy hắn xem tiền như cỏ rác liền muốn mồi chài hắn, đợi cầm được tiền rồi, có giải quyết vấn đề hay không liền là một chuyện khác.
Bất quá Bộ Phương cũng mặc kệ, thản nhiên nói:
- Ngươi trước an bài tốt cho ta, tiền không phải là vấn đề.
Trong ngực Bộ Phương lần nữa lấy ra mấy tấm kim tệ. Kim tệ sáng rực trong lòng bàn tay, va chạm nhau, phát ra thanh âm leng keng, khiến hai người Nhị Ngưu cùng Lưu Đầu Nhi cảm thấy chói mắt.
Đôi mắt Lưu Đầu Nhi sáng ngời, tươi cười trên mặt càng thêm nồng đậm.
Hắn vươn tay muốn giành lấy mấy tấm kim tệ này, nhưng hắn làm sao giành lại Bộ Phương a.
- Dễ nói, dễ nói. Muốn gia nhập vào Tây Huyền Quân chúng ta, tìm Lưu Đầu Nhi ta chính là đáng tin cậy nhất! Nhị Ngưu a, ngươi trở về trước đi, vị công tử này liền đi theo ta!
Lưu Đầu Nhi ho nhẹ một tiếng, vẫy tay, nói với Nhị Ngưu. Sau đó mang theo Bộ Phương đi vào trong phủ đệ kia.
Nhị Ngưu cũng không hoài nghi điều gì, hắn cùng Lưu Đầu Nhi này là chiến hữu, tuy rằng Lưu Đầu Nhi có chút tham tiền nhưng về tình cảm chiến hữu, hẳn là sẽ an bài cho công tử này một vị trí trong đơn vị đi.
Cho nên hắn mới cáo biệt với Bộ Phương, nâng lên chân của mình, rời khỏi phủ đệ này.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không biết, thời điểm Lưu Đầu Nhi kia vừa quay đầu, đôi mắt cũng nhíu lại, một ý cười lạnh hiện lên trong đó.