Một đạo nhân ảnh đạp không mà đến, khí tức hùng hồn bạo phát ra ngoài, thỉnh thoảng còn có khí huyết nổ vang như sấm, tiếng sấm nổ vang cho hư không.
Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đạp không mà đi, mỗi một bước đạp, thân hình đều ở cách đó cực xa.
Tu vi của hắn hôm nay đã đạt tới nửa bước Thần Cảnh, gông xiềng cửu phẩm Chí Tôn suýt nữa bị đánh phá, bước vào thập phẩm Thần Cảnh.
Nhưng bởi vì Vạn Thú Viêm bị một thất phẩm Chiến Thánh cướp đi, hắn vẫn chưa bước ra nửa bước còn lại.
Nhưng dù là vậy, thân thể của hắn cũng đạt tới cảnh giới cực kỳ đáng sợ, chí ít còn hơn Chí Tôn đỉnh cấp, mạnh hơn không chỉ một bậc.
Đoạn Linh mặt trầm như nước, vô cùng băng lãnh, hắn điều khiển một chút thiên địa lực, gia trì trên người, khiến cho tốc độ phi hành của hắn càng nhanh.
- Thập phẩm Thần Cảnh là một đại cảnh giới, Chí Tôn cảnh chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh cấp... Thế nhưng Thần Cảnh lại khác.
Đoạn Linh vừa bay nhanh vừa suy nghĩ trong lòng.
Hắn đến từ bên ngoài Nam Cương, cho nên có nhận biết sâu hơn về thập phẩm Thần Cảnh hơn người Nam Cương.
Cửu phẩm Chí Tôn đỉnh cấp tránh thoát một đạo gông xiềng tự thân ràng buộc là có theerbuowcs vào thập phẩm Thần Cảnh, thế nhưng... Đây chỉ là thập phẩm Thần Cảnh yếu nhất.
Chí Tôn cũng có phân cảnh giới, thập phẩm Thần Cảnh khẳng định cũng có phân.
Cảnh giới càng cao, thực lực phân tầng chênh lệch lại càng lớn, bởi vì mỗi lần đột phá chính mình, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn tới thực lực.
Thực lực thập phẩm Thần Cảnh phân chia khác với Chí Tôn cảnh, Chí Tôn tránh thoát đạo gông xiềng thứ nhất chính là Thần Cảnh đệ nhất cảnh, Thần Thể cảnh.
Trong thân thể Chí Tôn có năm đạo gông xiềng Chí Tôn, bốn chân và đầu, mỗi khi tránh thoát một đạo gông xiềng, thân thể sẽ bị thiên địa lực cọ rửa, trở nên mạnh hơn trước.
Cho dù tránh thoát một đạo gông xiềng Chí Tôn, đều đủ để nghiền ép bất cứ Chí Tôn nào.
Sau Thần Thể cảnh còn có Thần Cảnh đệ nhị cảnh, có thể đạt loại cảnh giới đó, đều là cường giả trong bất cứ tông môn nào trên Tiềm Long đại lục.
Về phần Thần Cảnh đệ tam cảnh... Đó là cảnh giới Đoạn Linh chẳng bao giờ tiếp xúc qua, hắn cũng không hiểu.
Thế nhưng hắn biết, tồn tại loại cảnh giới đó... Tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp trong các tông môn.
Thở ra một hơi, đôi mắt Đoạn Linh càng sắc bén.
Hắn không phải những kẻ cổ hủ ở Nam Cương, những kẻ cổ hủ kia ánh mắt có hạn, căn bản không biết mình sinh hoạt chỉ là một góc của thiên địa.
Đoạn Linh hắn là người có theo đuổi, hắn muốn truy cầu thực lực đỉnh phong, hắn muốn một lần nữa trở về Tiềm Long đại lục, hắn muốn cho những kẻ khi dễ hắn biết, Đoạn Linh hắn cũng không phải phế vật!
Áp chế tâm tình bản thân, Đoạn Linh tiến lên một bước, thân hình đã tiến lên rất xa.
Mặc kệ nghĩ nhiều hơn nữa, tu vi của hắn vẫn phải đột phá, nhất định phải đoạt lại Vạn Thú Viêm, có Vạn Thú Viêm trợ giúp, hắn mới có nắm chắc thoát khỏi nửa đạo gông xiềng Chí Tôn, thành công bước vào thập phẩm Thần Cảnh đệ nhất cảnh, Thần Thể cảnh!
Dưới chân Đoạn Linh còn có đại quân tiến lên.
Đây là quân đội của Cơ Thành Vũ, bọn họ vốn đã thoát khỏi đế đô, là quân đội của các quận.
Sau khi bọn họ bại trận, sau khi được Đại Tế Ti trợ giúp, bọn họ đã nắm chủ động lần nữa, lần thứ hai giết trở về đế đô.
Trong quân đội, một chiếc xe ngựa đi chậm, Đại Tế Ti mang mặt nạ lạnh như băng, ngồi xếp bằng trong xe ngựa.
Từng viên ngọc phù lơ lửng trước mặt nàng, nàng giống như là đang phân bố trận pháp huyền ảo trong đó.
Quân đội đi chậm rãi, rất nhanh đã nhìn thấy cái bóng Thanh Phong đế đô nguy nga bàng bạc.
Cơ Thành Vũ ngồi trên ngựa, khoác áo giáp, sắc mặt phức tạp nhìn Thanh Phong đế đô.
Hắn lại giết về nơi này, nhưng mà lúc này hắn rất phiền muộn.
Bởi vì hắn sợ ta, trong đế đô có phương phương tiểu điếm, ai có thể công phá?
Tôn giả Tu La Môn đều bị Chí Tôn thú trong tiểu điếm giết chết, bọn họ công thành lần thứ hai, có thể thành công hay không?
Cho nên lúc Đại Tế Ti Tu La Môn đi tìm hắn, hắn đã cự tuyệt.
Thế nhưng đôi khi, đối mặt thực lực nghiền ép tuyệt đối... Hắn vẫn thân bất do kỷ.
...
Thanh Phong đế đô, trên tường thành.
Cơ Thành Tuyết cảm thấy mê man, việc hôm nay còn nhiều hơn bất cứ đại sự nào từng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, cũng vượt qua phạm trù hiểu biết.
Hai đầu Chí Tôn thú... Cứ chết như vậy?
Lúc trước hắn nhìn thấy hai đầu Chí Tôn thú kia, hai chân như nhũn ra, hầu như cho rằng Thanh Phong đế quốc sắp bị huỷ diệt dưới dâm uy của Chí Tôn thú, chỉ mới nửa ngày, chúng đã hóa thành hai cổ thi thể.
Một trong đó còn bị Bộ lão bản... Phân thây, xem ánh mắt hưng phấn của Bộ lão bản, giống như Chí Tôn thú sẽ trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Chí Tôn thú trở thành nguyên liệu nấu ăn... Bộ lão bản thật biết đùa!
Hắn chưa từng gặp qua ai xem Chí Tôn thú trở thành nguyên liệu nấu ăn... Bởi vì Chí Tôn thú đã là tồn tại đỉnh cấp tại Nam Cương, bao quát thương sinh linh vạn vật ở Nam Cương.
Ngươi có thể tưởng tượng loại tồn tại này biến thành cơm trưa trước mặt ngươi không?
Thái thượng trưởng lão trải qua rung động ban đầu, hắn thở phào một hơi, sắc mặt cũng khôi phục rất nhiều.
Ánh mắt hắn nhìn con chó mập bên người Bộ Phương đã thay đổi, ánh mắt co rút thật nhanh.
Con chó mực này không tầm thường,... ít nhất... Nó là tồn tại cùng tầng thứ với Đoạn Linh!
Thật không ngờ, trong Nam Cương... Còn có tồn tại bực này!
Chờ lát nữa Đoạn Linh đến... Xem ra sẽ có đại chiến để xem!
Thái thượng trưởng lão híp mắt lại, cười ha hả sờ ria mép.
Hắn không hề động đậy, vẫn đứng trên tường thành, hắn tiện tay đánh ra ngọc phù màu trắng, lơ lửng tại các ngõ ngách trên tường thành, giống như đang gia trì trận pháp cho đế đô.
Nghê Nhan cùng Diệp Tử Lăng vui sướng lao xuống tường thành, cũng chạy về phía Bộ Phương.
Tiểu Hắc ném Hoả Long cho Bộ Phương, nó miễn cưỡng ngáp một cái, từ từ bước tới cửa tiểu điếm, tìm tư thế thoải mái nằm xuống, sau đó ngủ say.
Bộ Phương không nhìn Cẩu gia, hắn chỉ nhìn Hoả Long.
Hoả Long mất đi khí tức sinh mệnh, trên thân đã không còn uy áp Chí Tôn thú, trên người có hoả diễm sáng bóng cũng biến mất không còn.
Hoa lạp lạp...
Phương xa có tiếng đá vụn va chạm vào nhau, hai đạo thân ảnh hoảng sợ bò dậy khỏi phế tích.
Đây là hai vị cường giả Chí Tôn của Man Thần Điện.
Bọn họ lúc này vô cùng chật vật, nhìn Chí Tôn Hoả Long không có sinh mệnh, trong mắt hai người chỉ có khủng hoảng, thân thể run như cầy sấy.
Hai vuốt... Chỉ hai vuốt!
Chí Tôn Hoả Long uy chấn mười vạn đại xuyên cứ như vậy bị đập chết, Chí Tôn thú thủ hộ Vạn Thú Viêm đã không còn!
Tại sao trên đời lại có tồn tại đáng sợ như thế?
Ông trời đang trêu đùa ta sao?
Con chó có thể hai móng vuốt đập chết Chí Tôn thú lại là chó giữ cửa ở một tiểu điếm quốc gia phàm nhân?
Giả heo ăn con hổ cũng không nên làm như vậy a! Đây là lừa dối trần trụi!
Nếu như có thể cho hắn thêm một cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không chọn đi tới đế đô, tuyệt đối sẽ rời xa nơi này!
- Di... Hai vị còn chưa chết sao?
Bộ Phương đang chuẩn bị thanh lý thi thể Chí Tôn Hoả Long, hắn thích nhất xử lý thịt rồng, thịt rồng bất kể là thịt kho tàu hay làm Tuý Bài Cốt, đều rất ngon.
Nhưng mà hai vị cường giả Chí Tôn của Man Thần Điện bò ra khỏi phế tích, hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn vẫn cho rằng hai người này đã chết.
Hai vị Chí Tôn nhìnBộ Phương, thở hổn hển.
Về sau, oanh!
Hai người không quay đầu lại, đều vội vã rời khỏi đế đô.
Đều không quan tâm tới Vạn Thú Viêm, mạng không còn, nói gì tới Vạn Thú Viêm!
Bộ Phương nhìn hai bóng dáng bỏ chạy thục mạng, khóe miệng co giật, giơ tay lên vỗ vỗ Tiểu Bạch đứng bên cạnh hắn, sai đó tiếp tục xử lý Chí Tôn Hoả Long.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, quang mang màu xám lạnh lẽo mà vô tình.
Rầm!
Đôi cánh kim loại sau lưng mở ra, khí lãng dựng lên, thân thể hoá thành thiểm điện bay đi thật xa, nhanh chóng đuổi theo hai Chí Tôn Man Thần Điện.
- Tiểu tử! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!
Một vị Chí Tôn Man Thần Điện quát, bọn họ thật sự giật mình.
- Người gây chuyện... Lột sạch cho thiên hạ xem!
Quang mang sinh ra trong mắt Tiểu Bạch, âm thanh lạnh như băng vang vọng toàn thành.
A? Cởi đồ?
Hai vị cường giả Chí Tôn ngẩn ngơ, sau đó cảm giác thân thể bị lực lượng bao phủ.
Tiểu Bạch lơ lửng giữa hư không, song quyền đánh vào bụng hai Chí Tôn, sau đó đập vào lưng bọn họ một cái.
Ầm ầm một tiếng thật lớn, hai Chí Tôn bị đánh rơi xuống đất, bụi bậm bay đầy trời.
Tiểu Bạch mở đôi cánh ra, gió lớn thổi tan bụi mù bao phủ chung quanh.
Thân hình hạ xuống phế tích, ném hai bóng dáng ra ngoài.
- Roạc!!
Âm thanh y phục tan nát vang vọng khắp đế đô.
Hai vị Chí Tôn Man Thần Điện không muốn sống, mặt xám như tro tàn, bay nhanh ra khỏi đế đô.
Y phục của bọn họ bị xé rách, đây chính là y phục dùng da bát giai linh thú chế luyện mà thành!
Vô giá!
Nhưng trọng điểm không phải việc này... Trọng điểm là bọn họ bị cởi đồ! Đường đường cường giả Chí Tôn, bị cởi sạch quần áo!
Hai vị Chí Tôn loả lồ bay nhanh trên không trung.
Thật... Không đành lòng nhìn thẳng.
Người trong đế đô đều há hốc mồm.
Cởi đồ cuồng ma, không hổ là cởi đồ cuồng ma!
Âu Dương Tiểu Nghệ rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quả nhiên, Tiểu Bạch có biến thân, bản chất cởi đồ cuồng ma chưa từng thay đổi.
Vẫn là thủ đoạn quen thuộc, mùi vị quen thuộc, Tiểu Bạch... Vẫn là Tiểu Bạch!