Càng nhấm nuốt, ánh mắt Quyển Nhi càng mở to, mỹ vị trong miệng thẩm thấu như nước chảy, trong nháy mắt đã nở rộ trong miệng nàng, chảy vào tứ chi bách hải, mùi sữa nồng đậm quấn quanh lấy nàng, nàng có cảm giác mình như đưa thân vào đàn thú.
Gió nhẹ thổi qua, những Linh thú kia đang yên lặng nhai cỏ xanh.
- È hèm ~-
Nuốt trứng thát, lập tức cảm giác kỳ quái khuếch tán, làm cho Quyển Nhi không nhịn được khẽ ngâm một tiếng, khuôn mặt càng hồng nhuận phơn phớt, giống như uống rượu say, một làn gió biển tanh nồng thổi tung toàn bô quần áo của nàng
- Ăn... Ăn ngon!
Quyển Nhi rất nghiêm túc nói ra, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng, nàng lần đầu tiên ăn đồ ăn ngon như vậy, cảm giác bản thân như đang tắm trong biển cả, cảm giác như vậy lại sinh ra từ một món trứng thát, quả thực quá khó tin.
Nàng đã bất chấp trứng thát vẫn còn nóng, hai tay bưng lên, cái miệng nhỏ cắn một cái, không ngừng cắn, căn bản dừng không được, gương mặt đỏ hồng, dường như say mê hạnh phúc trong mỹ thực.
Lạc Tam Nương trợn mắt há hốc mồm nhìn Quyển Nhi hoàn toàn bất chấp hình tượng bản thân, đây là Quyển Nhi nàng biết sao? Quyển Nhi quen tuân thủ quy tắc tiểu thư khuê các, cười không lộ răng, ăn cơm nhai từ từ sao?
Lạc Tam Nương cảm giác thế giới quan của mình đã bị phá vỡ, Bộ lão bản làm đồ ngọt có ma lực như vậy sao?
Dương Thần cũng vừa ăn Túy Bài Cốt vừa tò mò nhìn vẻ mặt Quyển Nhi tràn đầy say mê, đây không phải là Nhị thẩm trong ấn tượng của hắn.
Bộ Phương vẫn chưa ăn trứng thát, hôm nay là ngày đầu tiên hắn làm món này, vì vậy hắn không rõ cảm thụ Quyển Nhi hiện tại, nhưng nhìn bộ dạng như vậy, có lẽ mùi vị trứng thát rất không tồi.
Bộ Phương cười cười, về sau cũng thở phào một hơi, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, hơi nghỉ ngơi một chút.
Quyển Nhi đã ăn xong một cái trứng thát, lập tức cầm một cái khác lên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở ra một hơi, về sau tiếp tục ăn, hoàn toàn mất đi dáng dấp tiểu thư khuê các ung dung và cao quý, hiện tại, nàng đã hoá thân thành một kẻ phàm ăn.
Hai cái trứng thát đã bị Quyển Nhi ăn xong, Lạc Tam Nương cùng Dương Thần trợn mắt há hốc mồm, cả hai nhìn không ngậm miệng được.
- Ta đã ăn xong! Bộ lão bản... Linh quy trứng thát... Mùi vị thật ngon!
Quyển Nhi bóp bóp tay, thi lễ với Bộ Phương, rất nghiêm túc nói ra:
- Cảm tạ ngươi đã cho Quyển Nhi ăn được mỹ thực ngon như vậy.
Bộ Phương nháy mắt, khóe miệng giật giật, nữ nhân này bày ra tư thái trịnh trọng như vậy làm hắn không quen, vì vậy hắn đành phải lung túng từ một tiếng.
Đám người Dương Thần cũng đã ăn xong, một đoàn người đã ăn không ít đồ ăn.
Nhìn dáng dấp Tiểu Hầu gia thanh toán đau lòng như muốn khóc, chúng nữ nhân không nhịn được cười khẽ, a, ngoại trừ Lạc Tam Nương đang chống nạnh cười to...
- Các vị chị dâu, ta nói không sai chứ! Tay nghề Bộ lão bản tuyệt đối tốt nhất Đế đô! Các ngươi còn không tin, hiện tại đã tin tưởng chưa?
Tiểu Hầu gia nhếch mũi, nâng cằm, rất nghiêm túc nói với mấy vị chị dâu.
Lạc Tam Nương nhìn dáng dấp rắm thối của Dương Thần, lập tức cảm thấy khó chịu, duỗi tay thon dài ra tát vào ót Tiểu Hầu gia, tức giận nói:
- Ngươi cũng không phải Bộ lão bản, ngươi đắc ý như vậy làm gì? Nếu như đã ăn xong mỹ thực, còn không nhanh theo chúng ta trở về hảo hảo luyện tập, mấy ngày nữa lão Hầu gia sẽ kiểm tra tu vi của ngươi, đến lúc đó còn không đạt tiêu chuẩn, cẩn thận Hầu Gia cầm cây roi quất ngươi!
Dương Thần ủ rủ cúi đầu xuống, giống như quả cà bị phơi nắng, vô lực rời khỏi tiểu điếm.
Chúng nữ cáo từ Bộ lão bản và rời đi, tiểu điếm cũng khôi phục yên tĩnh.
...
Quyển Nhi hốt hoảng về tới Hầu Gia phủ, toàn bộ tâm thần đã không còn tập trung, thậm chí lúc xuống xe ngựa suýt bị ngã một cái.
May mắn Lạc Tam Nương luôn ở bên cạnh đỡ nàng, mới không có để nàng gặm đất.
- Quyển Nhi... Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Lạc Tam Nương nhíu mày, không khỏi hỏi.
Ánh mắt Quyển Nhi đã vô thần, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lạc Tam Nương, trong đôi mắt của nàng toả ra thần quang làm Lạc Tam Nương nổi da gà.
Trời ơi... Tỷ, ngươi nhìn ta như thế, ta rất sợ đó!
Lạc Tam Nương nói thầm.
- Tam nương, ngươi theo ta đi phòng bếp, ta làm đồ ăn cho ngươi ăn! Ngươi nhất định phải ăn thử giúp ta!
Quyển Nhi chắp tay trước ngực, đáng thương nói.
Lạc Tam Nương sững sờ, về sau đã bị Quyển Nhi kéo vào trong phòng bếp.
- Tiểu Thần nhi, nhớ kỹ luyện công đấy, đợi lát nữa Tam tẩu sẽ tới xem tình huống luyện tập của ngươi...
Thời điểm bị kéo đi, Lạc Tam Nương vẫn không quên nói với Dương Thần một câu.
...
- Bành!
Phòng bếp Hầu phủ, lại có một tiếng trầm đục vang lên, mùi cháy khét lan ra ngoài...
Lạc Tam Nương sống không còn lưu luyến đứng trong phòng bếp, nhìn Quyển Nhi giống như con mèo hoa bưng một cái bát sứ trắng tới, đôi mắt ngây thơ nhìn mình.
- Tam nương, đây là... Trứng thát do ta làm, ngươi nếm thử!
Ánh mắt Lạc Tam Nương cứng ngắc, về sau lại nhìn vào bát sứ trong tay Quyển Nhi, chỉ thấy trong bát sứ là một đống bột mì bị cháy đen nhiều chỗ với hình thù kỳ dị.
Trứng thát? Ngươi nói cho ta biết đây là trứng thát?
Đối lập với Linh quy trứng thát của Bộ lão bản, khi nhìn thấy đống bột mì hình thù kỳ quái do Quyển Nhi làm ra, Lạc Tam Nương bỗng nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đang lâm vào hắc ám.
- Quyển... Quyển Nhi, ngươi xác định... Thứ này có thể ăn được sao?
Lạc Tam Nương dở khóc dở cười hỏi, đáp lại nàng chính là cái gật đầu của Quyển Nhi.
- Ngươi nếm một chút, không thể ăn coi như xong.
Quyển Nhi đầy cõi lòng chờ mong nhìn Lạc Tam Nương.
Lạc Tam Nương làm sao chịu được bộ dạng đáng thương của Quyển Nhi, lập tức đáp ứng, cầm lấy trứng thát đen kịt, nhìn trứng thát nhiều chỗ nướng cháy vài lần, cuối cùng tìm được một chỗ không bị nướng cháy, cuối cùng lựa chọn mở miệng.
- Hả?
Lạc Tam Nương vốn cảm thấy chán ghét, lông mày giãn ra, kinh ngạc nhìn Quyển Nhi, vừa ăn vừa nói:
- Quyển Nhi, ngươi thật lợi hại, mùi vị không tồi, tuy rằng mùi thơm, ngoại hình kém xa Linh quy trứng thát của Bộ lão bản, nhưng mà... Mùi vị vẫn được!
Lạc Tam Nương cũng không nói dối, trù nghệ của Quyển Nhi vốn không tệ, tại Hầu phủ, nàng cũng thường xuyên tiến vào phòng bếp nấu ăn, hơn nữa còn ưa thích chế tác một ít bánh ngọt, tay nghề không kém.
Trứng thát có vẻ ngoài không tốt, mùi vị vẫn có thể cho vào miệng.
- Thật tốt quá, ngày mai ta sẽ mang tưới cho Bộ lão bản nếm thử, nhờ hắn cho ý kiến, ta phát hiện ta đã yêu trứng thát! Ta nhất định phải nghiên cứu ra phương thức làm trứng thát!
Quyển Nhi hưng phấn nói.
Sắc mặt Lạc Tam Nương cứng đờ, ngơ ngác nhìn vẻ mặt tràn đầy rất nghiêm túc của Quyển Nhi, khóe miệng co giật.
Cho Bộ lão bản nhấm nháp... Ngươi xác định?
...
Đêm về khuya, tuyết trắng tuôn rơi.
Tiểu điếm trong hẻm nhỏ đã đóng cửa lại, trong tiệm khôi phục yên tĩnh, Bộ Phương đang ở trong phòng bếp, hắn nhanh chóng hoàn thành món trứng thát, bản thân đang thưởng thức mỹ vị trong đó.
Linh quy trứng là trứng linh khí, cho nên mùi vị của nó không phải trứng gà bình thường có thể so sánh, sau khi ăn trứng thát, hắn có cảm giác thân thể đang tiến vào trong biển cả.
- Mùi vị trứng thát thật không tệ... Nhưng nó với tư cách là đồ vật được ban thưởng trong nhiệm vụ lần này…
Mùi vị Linh quy trứng thát thật sự rất tốt, nhưng hắn lúc này bỏ ra khí lực rất lớn để đứng đầu tiệc Bách gia, cuối cùng lại được ban thưởng một món bình thường như thế, hiển nhiên đã chịu thiệt.
Vị trứng thát rất ngon, nhưng cuối cùng chỉ là món điểm tâm ngọt sau khi ăn...
- Chẳng lẽ bởi vì trước đó có một nhiệm vụ tạm thời chưa hoàn thành, vì vậy nhiệm vụ ban thưởng mới khó coi như thế?
Bộ Phương lẩm bẩm một câu, nhíu mày.
Lúc trước hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Bộ Phương cần phải nghiên cứu chế riêng a rượu ngon vượt qua “Thổ Tức”, Thổ Tức dựa theo lời Nghê Nhan nói, rượu mà hắn tạo ra tuyệt đối rất khó vượt qua.
Bộ Phương vừa suy nghĩ vừa đi về phòng, đến giờ rồi, nên ngủ đúng giờ, bảo trì giấc ngủ Trù thần.
- Cần phải tìm thời gian đi sưu tập Linh dược cao cấp mới được, cần phải nghiên cứu ra rượu ngon vượt qua Thổ Tức, chỉ dựa vào Hoàng Huyết Thảo và tam văn Ngộ Đạo Quả vẫn chưa được... Còn phải lại tìm kiếm một ít phối liệu!
Bộ Phương nằm trên giường, hắn đắp chân lại, vừa tự hỏi, vừa nhắm mắt lại, lâm vào trong mộng đẹp.