Độc Thoái Oa toả ra khí tức vô cùng đáng sợ, mỗi khi nó nhảy lên, cự ly giữa nó và đế đô càng ngày càng gần.
Khí tức Chí Tôn thú đáng sợ từ từ tràn ngập, bao phủ toàn bộ đế đô.
Tiếng ếch kêu rung trời, như sấm sét nổ tung, vang vọng bên tai mỗi người.
Đế đô.
Cơ Thành Tuyết đi theo tướng quân thủ thành tiến lên tường thành, đưa mắt nhìn ra xa xa.
Hoặc nói không cần nhìn ra quá xa, bởi vì Độc Thoái Oa thật sự quá to lớn, nó giống như ngọn núi cao vút trong mấy, từ đàng xa đã toả ra uy áp ép bách mọi người, Cơ Thành Tuyết muốn hô hấp cũng khó khăn.
Chí Tôn thú cao lớn mấy chục trượng, thân thể lắc lư trong tầng mây, loại tồn này, tại sao lại chạy đến đế đô?
Đế đô có thù oán với nó sao?
- Mau bảo tất cả cung tiễn thủ tiến lên tường thành...
Cơ Thành Tuyết có chút hữu khí vô lực phân phó thủ hạ.
Chí Tôn thú vô cùng to lớn, hắn không có dũng khí chống lại.
Lần trước là cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn, lần này là Chí Tôn thú vô cùng đáng sợ... Đế đô tạo nghiệt gì!
Thời điểm phụ hoàng còn tại vị, căn bản không có nhiều chuyện như thếh.
Cơ Thành Tuyết đau đầu, cảm giác nội tâm bị móc sạch, vịn tường thành lạnh như băng, nội tâm và tâm thần của hắn sa sút.
Oanh!!
Độc Thoái Oa lại rơi xuống đất lần nữa, lúc này rơi xuống tạo thành cảm giác rất rõ ràng, toàn bộ đế đều rung động mạnh.
Dân chúng trong đế đô cũng nhìn thấy con ếch khổng lồ ngoài thành.
Độc Thoái Oa có dáng dấp rất đáng sợ, dân chúng đế đô lâm vào khủng hoảng.
Ngày tháng yên tĩnh bình yên lại bị phá vỡ.
Cơ Thành Tuyết nhìn dân chúng khủng hoảng, đôi mắt ngưng trọng, sát khí hiện lên.
- Cung tiến thủ, bắn cho ta! Bắn chết súc sinh này!
Cơ Thành Tuyết đập mạnh bàn tay vào tường thành, vô cùng phẫn nộ gào lên, trong tiếng gào còn mang theo không cam lòng.
Hưu hưu hưu!!
Cung tiến thủ sớm chuẩn bị xong, nhất thời buông lỏng dây cung.
Âm thanh dây cung buông thỏng vang lên liên tục, vô số mũi tên bay ra khỏi tường thành giống như hoá thành cơn mưa, tất cả đều bắn về phía Độc Thoái Oa.
Nhưng mà, dù sao Độc Thoái Oa cũng là Chí Tôn thú, phòng ngự thân thể không phải những mũi tên kia có thể phá vỡ.
Cho dù tu vi của những người bắn tên không yếu, đều là tu sĩ tam tứ phẩm
Thế nhưng trước mặt Độc Thoái Oa Chí Tôn thú chẳng khác gì con kiến hôi.
Tên bắn vào chân ếch đều bị rơi ra ngoài, không thể phá vỡ làn da của nó.
Oanh!!
Bàn chân từ trên trời rơi xuống, dẫm nát cửa thành trước đế đô, bàn chân khổng lồ giẫm xuống mang theo cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, gió gào thét dữ dội, gió thổi qua làm mọi người trên tường thành ngã trái ngã phải.
Cơ Thành Tuyết mặt như sương lạnh, hai tay chắp sau lưng, đứng ngạo nghễ trên tường thành, mặc cho cuồng phong thổi tung tóc và áo bào của hắn.
Mặc dù hắn rất sợ hãi, thế nhưng hắn vẫn mang theo kiêu ngạo của hoàng đế, hắn chưa từng lùi bước.
Độc Thoái Oa đáp xuống trước thành, con mắt thật to đang chuyển động, tập trung trên người Cơ Thành Tuyết đang đứng trên tường thành.
Cô oa!
Một tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc.
Lúc này đây, rốt cục dân chúng trong đế đô hoàn toàn thấy rõ linh thú khổng lồ kia.
Thực sự quá lớn, dân chúng chưa từng nhìn thấy linh thú khổng lồ như thế, giống như một ngọn núi nhỏ, nó chỉ đứng đó đã mang theo uy áp khiến người ta không thể thở nổi.
Âm thanh phù phù vang vọng toàn thành.
Dân chúng bị thân hình Độc Thoái Oa hấp dẫn, đều sợ hãi, giống như gặp phải ác ma, đều quỳ nằm trên mặt đất.
- Ngươi chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc đúng không?
Ngay Cơ Thành Tuyết đã chuẩn bị liều chết, một giọng nói tục tằng vang lên, mấy đạo thân ảnh từ trên đỉnh đầu ếch hạ xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu dân chúng.
Cơ Thành Tuyết sửng sờ, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy vài bóng dáng cao lớn sừng sững giữa thiên địa.
- Tại hạ chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc, Cơ Thành Tuyết, chẳng biết Thanh Phong đế quốc chúng ta đã làm gì trêu chọc tới các vị cường giả, dẫn đến linh thú kinh khủng như thế ép thành!
Cơ Thành Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
- Ép thành? Chỉ là Thanh Phong đế đô còn không xứng, chúng ta chỉ muốn biết... Bộ Phương có ở trong đế đô hay không!
Trong mắt một cường giả Man Thần Điện lộ ra một tia chẳng đáng, một đế quốc phàm nhân, căn bản không bị hắn để vào mắt.
Cơ Thành Tuyết sửng sốt, những người này đến tìm Bộ lão bản?
- Ta biết, Bộ Phương kia khẳng định ở trong đế đô! Nhanh giao hắn ra đây, bảo hắn ngoan ngoãn giao ra Vạn Thú Viêm... Chúng ta sẽ rút lui, bằng không Chí Tôn Oa đá vài cái ở đế đô, đế đô của ngươi sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chí Tôn Man Thần Điện lạnh lùng nói, trong mắt bắn ra lãnh ý, khiến cho Cơ Thành Tuyết sinh ra hàn ý.
Thế nhưng Cơ Thành Tuyết lúc này cũng ngạc nhiên.
Tại... Tại sao lại tới tìm Bộ lão bản?
Lần trước đại quân ép thành cũng như thế, lúc này là Chí Tôn thú ép thành... Đặc biệt như vậy sao! Bộ lão bản, ngươi đã làm ra chuyện khiến người người oán trách sao?
...
Rung động mạnh và tiếng ếch kêu truyền tới cũng làm Bộ Phương sửng sờ.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi gian phòng Tiếu Mông, đi tới trong viện, nhìn thấy mấy vị tháy y vẻ mặt hoảng sợ quỳ quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt Tiếu Tiểu Long cũng tràn đầy sợ hãi.
Bộ Phương hơi cau mày, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con linh thú to lớn và đáng sợ đang che khuất bầu trời bên ngoài đế đô.
Là con Độc Thoái Oa kia, là Chí Tôn thú.
Bộ Phương cau mày, không nghĩ tới tên này lại đuổi tới Thanh Phong đế đô.
Chẳng lẽ dự định ép hắn giao ra Vạn Thú Viêm sao? Đáng tiếc Vạn Thú Viêm đã bị hắn nuốt ăn luyện hóa, muốn lửa không có, có chết cũng không.
Mọi người nhìn Độc Thoái Oa đáng sợ, trong lòng đang run rẩy.
Tiếu Yên Vũ đã trở về, lôi kéo một đống bao lớn nhỏ trở về.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra nét đỏ ửng, trên trán có một tầng mồ hôi mịn.
- Bộ lão bản, nguyên liệu nấu ăn đều ở chỗ này!
Cơ Thành Tuyết giao nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương.
Những nguyên liệu nấu ăn này đều không đơn giản, Hắc Linh Bảo, Hổ Văn Vi Cá..... Đều là nguyên liệu nấu ăn có phẩm cấp, giá cả rất cao, Tiếu Yên Vũ có thể tìm tới trong thời gian ngắn như vậy, cũng biết rõ nàng trả giá rất cao.
Hiển nhiên đã hạ vốn gốc.
- Hừ! Hồ đồ! Những thứ nguyên liệu nấu ăn này đều là vật đại bổ, với tình trạng thân thể Tiếu tướng quân hôm nay, ăn một cái cũng sẽ chết!
Tuy rằng mấy lão thái y bị Độc Thoái Oa phía ngoài dọa mềm chân, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Yên Vũ đưa nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận.
Bọn họ là thái y, tự nhiên đọc thuộc y lý, bọn họ làm sao không hiểu đạo lý bổ quá thành độc.
Bộ Phương liếc mấy thái y, khóe miệng cong lên.
- Các ngươi đã trâu bò như vậy, vậy các ngươi cứu Tiếu Mông trở về đi?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Mấy thái y chuẩn bị phê bình Bộ Phương giật mình, những lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng đều kẹt ở cổ họng.
Bọn họ đã thúc thủ vô sách với độc của Tiếu Mông.
Nhất thời mấy lão thái y thở phì phò phất tay áo.
- Mặc dù ta không có biện pháp, thế nhưng một mình ngươi chỉ là đầu bếp càng không có biện pháp!
Bọn họ là y sư, ngự y đế đô, y sư lợi hại nhất toàn bộ Thanh Phong đế quốc, bọn họ đã thúc thủ vô sách, chỉ là một đầu bếp có thể nghịch thiên hay sao?
Một bữa cơm cứu một người sắp chết trở về? Đầu bếp như vậy có thể chọc thủng trời.
Bộ Phương liếc mắt, lười nói quá nhiều với người bảo thủ, đem nguyên liệu nấu ăn thu vào, về sau hắn chắp tay ra ngoài Tiếu phủ.
- Mang Tiếu Mông theo, vào tiểu điếm của ta.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long sửng sốt, về sau đều kinh hỉ, nhanh chóng quay vào phòng magn theo Tiếu Mông đi tới phương phương tiểu điếm.
Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, trực tiếp đi về hướng tiểu điếm.
Trong đầu của hắn đang suy tính phương thức nấu Phật Nhảy Tường.
Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, hắn chỉ có một cơ hội, cho dù là Bộ Phương, cũng không thể không cẩn thận đối đãi.
Ngoài cửa thành đế đô.
Cường giả Chí Tôn Man Thần Điện cũng lười nói nhiều với Cơ Thành Tuyết.
Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, cái chân duy nhất nhảy lên, hung hăng đạp vào thành.
Vượt qua tường thành, khổng lồ bàn chân rơi vào trong thành.
Dân chúng phía dưới hoảng sợ chạy trốn, may mà Cơ Thành Tuyết lúc trước đã cho sơ tán, cho nên cũng không có bao nhiêu người chết dưới một cước này.
Nhưng mà, có vô số kiến trúc vỡ nát dưới va chạm mạnh, hóa thành phế tích.
Gạch trên mặt đất đều bị lõm xuống rất sâu.
Cơ Thành Tuyết tức giận đỏ mặt, nhưng hắn càng cảm thấy vô lực.
Mặc dù hắn là hoàng đế, thế nhưng thực lực không được, chống lại những Chí Tôn và Chí Tôn thú kia, hắn chỉ có thể bị nghiền ép.
Độc Thoái Oa là Chí Tôn thú, nó vô cùng mẫn cảm với khí tức.
Khi Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, con ếch đã cảm ứng được khí tức của Bộ Phương, cho nên trực tiếp tiến vào thành.
Quái vật khổng lồ như vậy tiến vào trong thành, quả thực là ác mộng của đế đô.
Kiến trúc đối mặt với quái vật đáng sợ như thế, chúng càng giống như tờ giấy.
Bộ Phương vừa về tới phương phương tiểu điếm, khi hắn mở cửa chuẩn bị tiến vào.
Một con ếch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, gẫm kiến trúc vừa tu sửa trước cửa tiểu điếm thành phế tích.
Khí lãng cuồng bạo quét qua, phế thạch đầy đất, cũng bắn về phía Bộ Phương.
Nhưng cuồng phong mạnh mẽ như thế lại dần dần yếu bớt khi đến gần tiểu điếm, sau đó đều biến mất.
Bộ Phương không nhanh không chậm buông cửa ra, đi ra khỏi tiểu điếm, ngẩng đầu lên, nhìn Chí Tôn Oa cao vót trong mây, hắn cau mày.
- Ngô, nếu cho thịt ếch vào trong Phật Nhảy Tường, hiệu quả có thể sẽ rất tốt, hiệu quả giải độc sẽ càng mạnh...
Khoé miệng Bộ Phương co giật, suy nghĩ tới việc này.
Đôi mắt Độc Thoái Oa chuyển động, đối mặt Bộ Phương, trong lòng hoảng hốt, tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc vang lên.