Tiểu Bạch nhắm mắt đi theo phía sau Bộ Phương, thân ảnh một người một con rối dưới ánh mặt trời, kéo ra thật dài.
Bộ Phương muốn đi tìm Chân Long Quả, chỉ có tìm được Chân Long Quả mới xem như hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
Cho nên Bộ Phương cũng lười quản chuyện Minh Vương và Tiểu U.
Bởi vì xem tình huống Minh Vương đối đãi Tiểu U, hẳn cũng thật tốt.
Nếu đã tốt rồi, vậy cũng không cần hắn phải tham gia, hắn chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Nhưng trong lòng Bộ Phương vẫn hơi nghi ngờ.
Bởi vì dựa theo lẽ thường, tồn tại như Minh Vương phải cao cao tại thượng mới đúng, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Minh Vương xuất hiện ở đây?
Minh Vương nghe xong lời của Tiểu U, sắc mặt trở nên rất ngưng trọng, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu U, mở miệng nói:
- Nói cho ta biết, con chó trong miệng ngươi kia… thật là con chó ghẻ không có tiết tháo đó sao?
Tiểu U hơi sửng sốt, cái gì con chó ghẻ không có tiết tháo? Tuy Cẩu gia chỉ béo một chút, lười một chút, nhưng tiết tháo vẫn còn, không có quan hệ gì với con chó ghẻ kia đi?
Lười để ý Minh Vương, Tiểu U thoáng nhìn thấy thân hình Bộ Phương vậy mà càng lúc càng xa, dần dần hơi sốt ruột.
Cho nên Tiểu U cũng không trả lời Minh Vương, thúc giục U Minh Thuyền đuổi theo Bộ Phương.
Đám người Tu La Thánh Nữ đã chật vật đào tẩu từ lâu.
Sức chiến đấu của U Minh Nữ trong bí cảnh bọn họ tuyệt đối không thể chống lại.
Ở ngoại giới, Tu La Thánh Nữ có thể ngang cơ với U Minh Nữ, đó là bởi vì thân thể U Minh Nữ chịu nguyền rủa, một thân tu vi, mười không còn một, khó có thể phát huy.
Nhưng ở trong bí cảnh, mạnh mẽ chẳng khác nào tôn giả Đao Bá ở trong không gian hồn hải.
Văn Nhân Sửu mặc một thân bố y, híp mắt nhìn U Minh Thuyền phá không đi.
Minh Vương và U Minh Nữ trên U Minh Thuyền đều chiếu rọi thật sâu dưới đáy mắt hắn.
- U Minh Nữ… còn có một nam nhân tự xưng là Minh Vương, chẳng lẽ thật có quan hệ gì với Minh Khư sao?
Văn Nhân Sửu hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên miệng hắn nhếch lên, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
- Vừa lúc, người của Tiềm Long Vương Đình rất để ý tin tức của Minh Khư.
Tin tức nặng nề như vậy, bọn họ có lẽ sẽ thật cảm thấy hứng thú…
Văn Nhân Sửu mặc bố y nhìn bóng dáng dần biến mất của Bộ Phương, trên mặt hiện lên tươi cười khiến người ta nổi da gà, dần dần ẩn vào trong bóng đêm.
………
- Ngươi vẫn còn chưa trả lời vấn đề của ta.
Minh Vương cảm thấy đôi cánh của U Minh Nữ cứng cáp rồi, cũng không trả lời vấn đề của hắn, điểm này khiến hắn hơi ưu thương.
Tuy U Minh Nữ trước kia cũng không quá cung kính hắn nhưng ít nhất vẫn là có hỏi tất đáp, hiện giờ còn biết trợn trắng mắt với hắn.
Hắn tốt xấu gì cũng là chủ Minh Khư, Minh Vương Nhĩ Cáp, ở trong Minh Khư, hắn là tồn tại cao nhất chân chính.
- Ngươi tuyệt đối bị con chó ghẻ kia dạy hư rồi! Trở nên hư hỏng rồi!
Minh Vương khẳng định nói.
Tiểu U đảo cặp mắt trắng dã, lười để ý Minh Vương đang không ngừng lẩm bẩm.
U Minh Thuyền gào thét trong bí cảnh Thiên Khuyết, rất nhanh nhìn thấy thân hình của Bộ Phương và Tiểu Bạch.
Mang theo một trận cuồng phong, U Minh Thuyền hạ xuống.
Tước Vũ Bào trắng hồng trên người Bộ Phương gào thét dưới cuồng phong, không ngừng phiêu động.
Hắn ngẩng đầu, gió thổi loạn tóc hắn.
Thân hình cao gầy của Tiểu U rơi xuống từ trên U Minh Thuyền, trôi nổi bên cạnh Bộ Phương.
Bộ Phương hơi sửng sốt, ngờ vực nhìn Tiểu U.
- Làm sao vậy?
Mái tóc thẳng đen dài của Tiểu U xõa ngang thắt lưng, váy đen phất phơ trong gió, tôn lên dáng người cao gầy của nàng.
Con ngươi nàng tối đen, nhìn thẳng Bộ Phương.
Minh Vương Nhĩ Cáp nằm trên thuyền, vươn đầu, thần tình nhiều chuyện nhìn Tiểu U phía dưới, tư thế này… chẳng lẽ đã xảy ra chuyện tình mờ ám gì?
Trời ạ! U Minh Nữ quả nhiên đi theo con chó ghẻ kia học xấu rồi!
Chính mình làm Minh Vương hẳn nên đi ngăn cản, nhưng vì sao trong lòng mơ hồ có cảm giác chờ mong chứ?
Minh Vương chớp mắt.
Long mi thật dài của Tiêu U rung lên, bàn chân mềm mại điểm lên mặt đất, cả người an tĩnh đứng trước người Bộ Phương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói:
- Bộ Phương, ta đói rồi.
- À.
Bộ Phương giật mình, gật đầu, thản nhiên nói.
- Chờ ta trở về sẽ làm cơm Long Huyết cho ngươi.
Nói xong, Bộ Phương định tiếp tục xoay người bước đi.
- Ta hiện tại muốn ăn…
Thân hình Tiểu U chợt lóe, giống như quỷ mị chắn trước người Bộ Phương.
Bộ Phương nhất thời nhíu mày:
- Ngươi chạy từ quán ăn vào trong bí cảnh chỉ vì tìm ta nấu cơm Long Huyết?
Tiểu U mặt không chút thay đổi gật đầu.
Bộ Phương bĩu môi, U Minh Nữ tham ăn này…
Bỗng nhiên, Bộ Phương giống như nghĩ đến cái gì, có chút nghi ngờ nhìn Tiểu U:
- Ngươi thật sự bán hết thanh cay rồi?
Tiểu U sửng sốt, nghiêm túc gật đầu.
Bộ dáng khẳng định, biểu tình tràn ngập tự tin này khiến Bộ Phương không khỏi hạ xuống hoài nghi trong lòng.
- Được thôi, vậy ngươi trước đi theo ta, chờ ta tìm được Chân Long Quả, sẽ nấu cơm Long Huyết cho ngươi…
Bộ Phương giơ bàn tay lên, vỗ đầu U Minh Nữ, thản nhiên nói.
Nói xong, trong tay nhoáng một cái, xuất hiện một thanh cay màu đỏ, hương cay của thanh cay lan tỏa ra.
- A, trước lấy thanh cay này ăn cho đỡ thèm.
Vẻ mặt Tiểu U ngây ngốc tiếp nhận thanh cay trong tay Bộ Phương, sắc mặt hơi đen.
Lại là thanh cay sao… thứ này nàng ăn quá nhiều rồi.
Nàng hiện tại cực độ nhớ nhung hương vị của cơm Long Huyết kia.
- Hả? Đây là vật gì?
Danh Sách Chương: