Vu Vân Bạch ăn xong, nụ cười vốn trắng bệch cũng trở nên hồng hào, phảng phất có tinh khí nồng nặc lưu chuyển phía trên, ợ hơi một cái, linh khí bay ra.
Cảm thụ được tựa hồ có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt đan điền, trên mặt Vu Vân Bạch từ từ hiện ra vẻ vui mừng, Bộ lão bản không hổ là Bộ lão bản, thương thế của nàng dưới sự giúp đỡ của một chén cơm long huyết thịt bò, đã có biến chuyển rất lớn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
- Bộ lão bản, thịt bò này tựa hồ có chút cổ quái, tại sao lại ẩn chứa linh khí nồng nặc như vậy, gạo này cũng hết sức đặc biệt, sau khi nuốt vào lại giống như ăn thuốc đại bổ, tinh khí tràn đầy.
Vu Vân Bạch chậc chậc thấy kỳ lạ.
Bộ Phương nghe Vu Vân Bạch đánh giá, khẽ nhếch khóe miệng, gạo này là gạo Long Huyết, mặc dù chỉ là gạo Long Huyết do máu Á Long đúc ra, nhưng tuyệt đối tốt hơn gạo bình thường rất nhiều, thậm chí một số gạo linh khí cũng không bằng.
Gạo Long Huyết không chỉ là nguyên liệu nấu ăn mỹ vị, mà chính là một loại dược liệu.
Về phần thịt bò, thì càng không phải nói, thịt Du Long cấp bảy, linh khí khẳng định vô cùng tràn đầy, mùi vị này Bộ Phương cũng đã sớm kiểm nghiệm, thật sự rất ngon.
Dùng hai loại nguyên liệu nấu ăn này chung với nhau, món ăn nấu ra dĩ nhiên là mỹ vị vô thượng.
Giờ phút này trong cơ thể Vu Vân Bạch hàm chứa linh khí và tinh khí mênh mông, nàng phải tìm một chỗ tu luyện, tiêu hóa hết những năng lượng này, như vậy thương thế của nàng còn có thể tốt hơn mấy phần.
Cho nên A Vũ đại sư và Vu Vân Bạch vội vàng cáo biệt Bộ Phương.
Trước khi đi, Vu Vân Bạch nhìn A Ni một cái, tròng mắt có mấy phần thâm thúy, nói:
- Hi vọng ngươi đừng quên lời hứa với ta.
A Ni gật đầu, cung kính thi lễ với Vu Vân Bạch, tỏ vẻ cảm tạ nàng đã xuất thủ.
Vu Vân Bạch không nói gì nữa, mang theo A Vũ đại sư, rời khỏi tiểu điếm Bộ Phương.
- Bộ lão bản... Bây giờ không phải nên bắt đầu cứu trị Vũ Phong thúc rồi sao?
A Ni có chút nôn nóng nói.
Vũ Phù cũng đồng dạng có chút kích động và chờ đợi nhìn Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương vẫn chỉ bình thản quét nhìn ba người bọn họ, nói:
- Đừng nóng vội, ta nói rồi khi thời gian buôn bán kết thúc, ta sẽ xuất thủ nấu cơm linh dược cứu hắn, dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, các ngươi an tâm chờ xem, đừng thúc dục.
Bộ Phương vô cùng lạnh nhạt, nói xong lại quay lại trong phòng bếp.
Âu Dương Tiểu Nghệ chớp mắt, tiến tới bên cạnh cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, mặc dù không tu luyện, nhưng nghe nói mùi hương của cây Ngộ Đạo này vẫn có chút chỗ tốt với tu vi.
Thời gian buôn bán trong ngày trôi qua rất nhanh, trong thời gian này có một số người quen đi tới tiểu điếm, ăn xong thì rời đi, bọn họ thuận tiện cũng chú ý tới tình hình sinh trưởng của cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Khi hai mặt trăng đã bắt đầu ló dạng, xuất hiện trên bầu trời dần dần tối đen, Bộ Phương chính thức kết thúc thời gian buôn bán một ngày.
Hắn từ trong phòng bếp đi ra, lau nước đọng trong tay, đi vào trong tiểu điểm, lôi một cái cái ghế ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn về hướng ba người Xà Nhân Vũ Phù.
Hắn đã tới Huyễn Hư Linh Trạch, lấy hạt sen của Băng Phách Vương Liên, Băng Phách Vương Liên vốn là thiên tài địa bảo của Xà Nhân Tộc, Bộ Phương lấy đi, dĩ nhiên cũng không thể không có chút bày tỏ, đây cũng là nguyên nhân ban đầu hắn ra tay cứu chữa cho Xà Nhân Vũ Phong.
Thật ra cũng là một loại trao đổi đồng đẳng.
Ban đầu bởi vì điều kiện thật sự khó khăn, cháo thịt Du Long do Bộ Phương chế ra chỉ có thể khôi phục một chút thương thế của Xà Nhân Vũ Phong, hiện giờ bọn họ tới Đế Đô, nếu Bộ Phương đã đồng ý nấu cơm linh dược cứu chữa cho hắn, dĩ nhiên sẽ toàn lực xuất thủ.
Hắn ung dung ngồi trên ghế, trò chuyện với Xà Nhân A Ni.
Nấu nướng cả một ngày, Bộ Phương cũng muốn thư giãn một chút.
Nhưng trong lòng A Ni và Vũ Phù thì vô cùng nôn nóng, bọn họ ước gì Bộ Phương lập tức bắt đầu nấu ăn.
Rốt cục, nghỉ ngơi đủ rồi Bộ Phương đứng lên, trong ánh mắt mong đợi của A Ni và Vũ Phù đi vào trong phòng bếp,
Chuẩn bị bắt đầu chế luyện cơm linh dược.
Trước kia ở trong bộ lạc Xà Nhân, dùng đồ làm bếp nguyên thủy nhất chế ra cháo thịt Du Long, hiệu quả vô cùng tệ, hiệu quả trị liệu chỉ bằng một phần mười, hiện giờ có trang bị trong phòng bếp tiểu điếm, dĩ nhiên có thể nấu ra cơm linh dược chân chính.
- Cháo thịt Du Long Huyết Quan? A... Phải thay đổi một chút.
Bộ Phương đứng trước kệ bếp, nheo mắt, trong lòng trầm tư.
Trước tiên hắn lấy từ trong túi không gian Hệ Thống ra một huyết quan cắt từ trên đầu con trăn Huyết Trạch cấp bảy, huyết quan chính là nơi tinh khí toàn thân của con trăn Huyết Trạch, là nguyên liệu chủ yếu của món cơm linh dược.
- Nếu dùng gạo Long Huyết cộng thêm huyết quan..., hiệu quả của cơm linh dược này hẳn sẽ tốt hơn.
Bộ Phương sờ sờ cằm, suy nghĩ nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của hắn sáng lên, bởi vì hắn cảm thấy cải tiến này có lẽ sẽ tốt hơn.
Khói nhẹ trong tay lượn lờ bay lên, dao phay Hoàng Kim Long Cốt hiện lên, vẽ ra một đao hoa, cắt một miếng trên miếng huyết quan khổng lồ.
Cắt huyết quan, phải dùng dao Long Cốt, những loại dao bình thường khác một khi cắt xong huyết quan, sẽ không bịt được miệng huyết quan, làm cho tinh khí nhanh chóng chảy trôi, đến lúc đó huyết quan sẽ bị phế đi.
Dao Long Cốt tốt hơn một chút chính là cắt xong nguyên liệu nấu ăn sẽ bảo đảm tinh khí và linh khí của nguyên liệu không bị trôi đi, mà niêm phong bên trong nguyên liệu nấu ăn, điều này thật sự quá trọng yếu đối với nấu cơm linh dược.
Hắn lấy một chút gạo Long Huyết, ít hơn một nửa so với nấu cơm Long Huyết rưới thịt.
Lại lấy từ trong tủ bát ra một cái nồi đất, rửa gạo Long Huyết để vào trong nồi đất, đổ vào rất nhiều nước Thiên Sơn linh tuyền do Hệ Thống cung cấp, huyết quan cắt nhỏ cũng vứt vào trong nồi.
Lấy thịt Du Long, lần này chính là thịt chỗ bắp đùi của Du Long.
Khi dao Long Cốt cắt xuống, linh khí vẫn được bảo tồn hoàn hảo.
Sau khi để tất cả nguyên liệu kết hợp vào trong nồi, Bộ Phương bật bếp, bắt đầu chậm rãi nấu nướng.
Một tay hắn bao trùm lên nắp nồi, chân khí chậm rãi từ cánh tay hắn chảy ra, chui vào trong nồi, cơm linh dược, chính là phải suy tinh đến trình độ và tài nghệ của người nấu đối vói chân khí, phải hết sức quen thuộc đối với hiệu quả phối hợp các loại nguyên liệu trong món ăn.
Cho nên nấu cơm linh dược là một chuyện hết sức khó khăn và hao phí tinh lực đối với rất nhiều đầu bếp.
Cho dù là Bộ Phương, muốn nấu được cơm linh dược cũng phải hao phí không ít tinh lực và chân khí.
Đặc biệt là cháo huyết quan thịt bò lần này, bởi vì sử dụng nguyên liệu nấu ăn cũng không phải nguyên liệu bình thường, phản ứng linh khí trong nguyên liệu càng thêm phức tạp và tỉ mỉ, yêu cầu khống chế chân khí của đầu bếp càng cao hơn, khó khăn lớn hơn nữa.
Không sai biệt nửa canh giờ sau, Bộ Phương vẫn duy trì thâu xuất chân khí, trên trán cũng lấm tấm xuất hiện mồ hôi, hắn chau mày, không dám có chút lười biếng.
Bộ Phương rất tận tâm với việc nấu nướng, hắn hy vọng có thể nấu món ăn nào cũng ngon nhất, cho nên mỗi lần nấu ăn hắn đều toàn tâm toàn lực thực hiện, chính là để làm món ăn của mình không làm nhục tay nghề của mình.
Mùi cháo thơm nồng mang theo một luồng nhiệt khí kỳ lạ chậm rãi bay ra, nhưng luồng nhiệt này rất nhỏ, giống như một sợi tơ vô cùng mảnh khảnh, chui vào mũi giống như một sợi tơ.
- Chính là mùi thơm này! Mặc dù có một chút bất đồng so với lần trước, nhưng... chính là mùi vị này! Ta nhớ rất rõ!
Vũ Phù ngửi mùi thơm từ phòng bếp bay ra, nhất thời kích động, túm chặt cánh tay A Ni, không ngừng nói.
A Ni cười khổ gật đầu, trong lòng hắn đồng dạng cũng rất kích động.
Khi mùi thơm kia bay lên, càng làm cho người ta say mê.
Khi thân ảnh gầy gò của Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra, A Ni và Vũ Phù bất giác ngồi thẳng người.
Bộ Phương từ bên trong bưng ra một cái nồi đất, trong nồi đất bốc khói cuồn cuộn, trong hơi nóng kèm theo mùi thơm như sợi tơ.
- Xèo xèo.
Đặt nồi đất lên trên bàn, cháo huyết sắc trong nồi đất còn đang sôi trào bọt nước quay cuồng, mỗi lần bọt khí nổ tung, đều sẽ tỏa ra mùi thơm.
- Cháo huyết quan thịt bò long mễ, lần này có lẽ có thể giúp phụ thân ngươi hết bệnh, ngươi cho hắn ăn đi.
Bộ Phương vuốt vuốt ngón tay có chút tê cứng, nhìn Vũ Phù nói.
Vũ Phù kích động gật đầu, đi tới trước nồi đất, nhìn cháo sôi trào trong nồi đất, cắn cắn môi.
Nàng lấy ra một cái thìa sứ men xanh, múc ra một bát cháo nóng hỏi từ trong nồi đất.
Tinh khí trên trán tựa hồ muốn hiển hóa, phảng phất như có một con đại xà hẹp dài quay cuồng gầm thét.
- Cái... này...
Lời nói của Vũ Phù tựa hồ có chút không mạch lạc, tinh khí hóa thành dị tượng, quả thực đáng sợ.
- Nếu không ngoài dự liệu, cơm linh dược này có thể trị lành cho hắn.
Bộ Phương khẽ gật đầu, chân thành nhìn về phía Vũ Phù đang kích động, ánh mắt nhu hòa mấy phần nói.