Từng đợt tiếng động nổ vang vọng ra, luồng khí đáng sợ quanh quẩn bốn phía.
Tất cả mọi người nín thở, đôi mắt trừng lớn, nhìn chăm chú chiến đấu của Bộ lão bản và cường giả Thần Cảnh kia, thở cũng không dám thở mạnh.
Sức chiến đấu Bộ lão bản thể hiện khiến không ít người bọn họ kinh ngạc vạn phần. Bọn họ chưa bao giờ biết rằng Bộ lão bản ngày thường lười biếng, nằm phơi nắng trên ghế dựa kia lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Bộ Phương đứng ngạo nghễ phía trên vòm trời. Chung quanh thân mình hắn có từng bát Bạo Nổ Ramen nóng hôi hổi đang lơ lửng.
Bên trong Bạo Nổ Ramen kia còn có linh khí mênh mông bắt đầu khởi động cuồn cuộn. Trong đám linh khí này hình như có khí cơ kỳ lạ đang dẫn dắt, giống như đang liên kết cùng nhau thành tấm lưới.
Chín bát Bạo Nổ Ramen?
Bộ lão bản đang định một hơi ăn hết chín bát mì sao?
Sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái.
Bọn họ căn bản không hề nghĩ đây là trận pháp. Chuyện này cũng thật bình thường, dù sao… chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không liên hệ mỹ thực cùng trận pháp với nhau.
Lương Khai tự nhiên là người có đầu óc. Cho nên hắn căn bản không hiểu Bộ Phương đang muốn làm cái gì.
Bởi vì phần bụng bị con Hoàng Kim Bì Bì Hà kia đánh lén, xuyên thủng một lỗ lớn, khiến máu chảy không ngừng.
Tuy miệng vết thương được Đại Nhật Viêm Ma Thể chữa trị đã không có việc gì, nhưng nguyên khí của hắn vẫn tổn thương nặng.
Đại Nhật Viêm Ma Thể cũng có vẻ khó có thể duy trì.
Dù sao phải duy trì Đại Nhật Viêm Ma Thể cần phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng và chân khí.
Hít sâu một hơi, bên trong mi tâm, hoa văn mặt trời rực rỡ lóe ra hào quang. Đại Nhật Viêm Ma Thể của Lương Khai biến mất, kim quang sáng rực chung quanh thân thể cũng biến mất.
Nhưng trường mâu màu vàng cầm trong tay kia vẫn nở rộ hào quang.
Xẹt xẹt!
Một mâu đâm ra, không khí chấn động ngay khoảnh khắc này, giống như bị xé rách
Tiếng động bùng nổ vang vọng phía trên vòm trời, sau đó thân hình Lương Khai nổ bắn về phía Bộ Phương. Trường mâu đâm thẳng xuống, sát khí sôi trào.
- Bày ra chín bát mì sợi làm gì? Muốn dọa ta sao?
Lương Khai lạnh giọng nói.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, nếu loại mì sợi này có thể tăng cường năng lượng theo bội số, vậy sẽ khủng bố đến thế nào?
Nếu thật có thể tăng theo bội số, vậy Bộ Phương sẽ ăn luôn bảy tám bát ngay lúc bắt đầu chiến đấu, sẽ không chờ đến bây giờ mới phô trương thanh thế.
Ý niệm của Bộ Phương sau khi khống chế được chín bát Bạo Nổ Ramen, tâm thần lập tức ngưng đọng lại.
Trận pháp mỹ thực, nói thật, hắn đến bây giờ vẫn không có năng lực thi triển đầy đủ. Tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể liên kết linh khí sáu bát mì.
Nhưng để liên kết linh khí trong chín bát mì sợi… hắn thật cũng không có bao nhiêu chắc chắn.
Nhưng Bộ Phương hiện giờ cũng đã không còn thủ đoạn khác nữa.
Hắn quyết định liều lĩnh một trận, nếu không hắn căn bản không có chút cơ hội nào đả bại Lương Khai này.
Dù sao chênh lệch của hai người thật quá lớn.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng… chính là Tiểu Hắc đột nhiên thức tỉnh, vậy hết thảy đều dễ nói. Tên chó mập Tiểu Hắc kia, tuy tham ăn một chút, nhưng sức chiến đấu quả thật ghê gớm.
Khả năng không chừng chỉ một cái tát đã vỗ chết Lương Khai này.
Nhưng mà Tiểu Hắc hiện giờ vẫn đang ngủ say, Bộ Phương cũng không biết con chó mập kia khi nào mới thức tỉnh. Cho nên hắn không thể ký thác hy vọng lên người Tiểu Hắc.
Cho nên trận pháp mỹ thực là lựa chọn cuối cùng của hắn.
Trong cực cảnh bức bách bản thân chính là phương thức tiến bộ nhanh nhất.
Trường mâu của Lương Khai đã đâm nhanh đến chỗ Bộ Phương. Chỉ là trận pháp của hắn vẫn còn chưa thành hình.
Tiểu Bì nằm trên vai hắn, mắt kép trợn lên, vừa quay tròn vừa chuyển động. Nó bỗng nhiên bay vụt ra, thân hình giống như kiến trúc hoàng kim, nổi lên hào quang, hóa thành một tia chớp màu vàng.
Trong khoảnh khắc Lương Khai mở mắt, hô hấp cũng trở nên trầm đục, kịch liệt.
Vung tay lên, chân khí bắt đầu khởi động ồ ồ, trói buộc lấy Tiểu Bì đang bay nhanh đến hắn, ở ngay trên hư không.
- Vật nhỏ ngươi còn dám tính kế ta? Để con tôm tít ngươi đánh lén một lần rồi, vậy mà còn muốn đến lần nữa?
Rầm rầm!
Chân khí dày đặc hiện lên trong bàn tay của Lương khai, giống như hóa thành xiềng xích va chạm rầm rầm.
Xiềng xích chân khí này quấn cùng một chỗ, khóa chặt Tiểu Bì.
Mắt kép của Tiều Bì trừng lên, không ngừng vẫy hai càng tôm, muốn giãy dụa thoát thân.
Chỉ là…. càng giãy dụa, trói buộc của xiềng xích chân khí kia càng chặt chẽ.
Cuối cùng, Tiểu Bì bị xiềng xích chân khí khóa thành một quả cầu, rơi xuống từ trên hư không, rơi lên mặt đất, lăn lộn một hồi.
Tiểu Bì ngã trên mặt đất không thể động đậy, chân khí trói buộc thân hình của nó, khiến nó chỉ có thể trơ mắt tại chỗ.
Lương Khai hừ lạnh, chỉ là một con tôm tít mà thôi, vậy mà muốn đánh lén hắn lần thứ hai, thật xem thường Lương Khai hắn là kẻ ngốc sao?
Trong hư không.
Một luồng dao động vô hình đột nhiên khuếch tán.
Lương Khai cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập nhanh khó hiểu. Ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy chín bát mì sợi đang lơ lửng quanh người Bộ Phương đột nhiên trở nên mơ hồ dần.
Đây là tình huống gì?
Lương Khai khiếp sợ, hít sâu một hơi, thân hình đột nhiên xé rách không khí, lưu lại từng trận âm bạo ở không trung, sau đó giết về phía Bộ Phương.
Mũi nhọn trường mâu màu vàng giống như đang bóp mép chân khí, hóa thành một cơn lốc xoáy lớn, quay tròn nghiền áp về trước.
Bộ Phương nhắm đôi mắt lại, tâm thần lắng đọng vào trong chín bát mì sợi quanh người.
Chân khí như tơ như lũ xuyên thấu trên người hắn, quấn quýt, dây dưa cùng nhau trong chín bát mì sợi.
Khi liên kết linh khí của bát mì sợi thứ tám hoàn thành, sắc mặt Bộ Phương lập tức trắng bệch. Trong nháy mắt hắn cảm giác chân khí cả người mình dường như bị rút ra sạch sẽ.
Chân khí của Chiến Thần bát phẩm hắn vậy mà lập tức bị rút sạch.
Trận pháp này lại có thể tiêu hao chân khí như thế. Nhưng hắn hiện tại chỉ mới liên kết xong tám bát mì sợi thôi.
Sát khí của Lương Khai nhanh chóng vọt tới.
Sát khí kia khiến lỗ chân lông cả người Bộ Phương co rụt lại, nổi lên một tầng da gà.
Phải nhanh! Nhất định phải nhanh!
Bộ Phương từ trong túi không gian hệ thống không ngừng lấy ra từng cái Hải Lệ Bao nóng hôi hổi.
Hải Lệ Bao có thể khôi phục chân khí, tuy tốc độ khôi phục không tính quá nhanh, nhưng ít nhất là đang khôi phục.
Bộ Phương vừa không ngừng đút Hải Lệ Bao vào miệng, vừa từ từ nhắm hai mắt lại, tâm thần cố gắng liên kết chín bát Bạo Nổ Ramen.
Chỉ cần liên kết linh khí của chín bát Bạo Nổ Ramen hoàn thành, trận pháp mỹ thực sẽ xây dựng thành công.
Mà đây chính là cơ hội để hắn đả bại Lương Khai.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, nhìn cảnh tượng cổ quái kia, nhẫn nhịn không dám thở mạnh.
Chung quanh thân mình của Bộ lão bản có chín bát mì sợi nóng hôi hổi, mùi hương tỏa ra bốn phía, đang bay bổng. Mà bản thân hắn cũng không ngừng đút Hải Lệ Bao vào trong miệng, nhanh chóng cắn nuốt.
Bộ dáng này quả thật có hơi quỷ dị và buồn cười.
- Giả thần giả quỷ! Đi tìm chết đi! Bản công tử sẽ rút từng tia Vạn Thú Viêm từ bên trong thi thể của ngươi!
Đôi mắt Lương Khai trừng lớn, rít gào, một thanh mâu sáng rực kim quang, xoay tròn đâm ra.
Không khí vỡ nát, từng trận nổ vang.
Phía trên mặt đất, tôm tít rắn chắc bị xiềng xích chân khí quấn quanh, mắt kép không ngừng chuyển động xoay tròn, thanh âm cót két cót két như ẩn như hiện. Nó vậy mà đang gặm xiềng xích chân khí này.
Bất quá muốn gặm hết vẫn phải cần hao phí một thời gian.
- Giết!
Một tiếng “bang” bạo vang, hàng vạn hàng nghìn phi đao đột nhiên mãnh liệt phóng ra từ trên mặt đất, vụt đến chỗ Lương Khai kia.
Tiểu Bạch xoay người đi ra từ bên trong phế tích, đôi mắt xám trắng không ngừng lóe sáng.
Hai cánh kim loại sau lưng vỗ mạnh, phóng lên cao, nắm tay cường đại đấm tới chỗ Lương Khai.
Hắn muốn ngăn cản Lương Khai.
Nhưng Lương Khai tự nhiên không quan tâm Tiểu Bạch.
Một con rối Chí Tôn làm sao có thể ngăn cản nổi hắn?
Trường mâu vung mạnh lên!
Xuyên qua hư không, đầu mâu chuyển hướng, nháy mắt đâm về phía Tiểu Bạch.
Phụt!
Tiểu Bạch cứng đến không thể phá vỡ, trong khoảnh khắc này lại trực tiếp bị xuyên thủng!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Tiểu Bạch rơi xuống mặt đất, phía trên thân hình bị xuyên qua một lỗ thủng lớn, trong đó có hồ quang màu lam nhạt lấp la lấp lánh.
Đôi mắt màu xám của Tiểu Bạch cũng dần dần ảm đạm, không thể động đậy.
Trái tim Bộ Phương nảy lên, đôi mắt hơi hé mở.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Bạch bị xuyên thủng, rơi ầm trên mặt đất.
Nội tâm bất cần của Bộ phương đột nhiên sôi trào lên, giống như dâng trào sóng to gió lớn.
Có luồng lửa giận bùng cháy hừng hực.
Đường liên kết linh khí cuối cùng hoàn thành xong kết nối.
Phụt!
Bộ Phương phun ra một ngụm tiên huyết trong hư không.
Chín bát mì sợi giống như hình thành một con đường huyền ảo chung quanh thân hình hắn, chậm rãi xoay tròn, bảo hộ thân hình của hắn.
Bộ Phương đặt chân xuống đất, mặt đất liền bị đạp thành một hố sâu.
Bởi vì sử dụng cạn kiệt chân khí, Bộ Phương cảm thấy cả người mình nặng nề như lưng đeo cự thạch ngàn cân.
Nhưng trong nội tâm của hắn cũng hơi hưng phấn.
Trận pháp mỹ thực… rốt cục đã hình thành rồi!
Trong đầu hình như mạnh mẽ xuất hiện một đống lớn tri thức, đều là nói về trận pháp mỹ thực này.
Bộ Phương cẩn thận tìm hiểu.
Còn Lương Khai cũng nắm chặt trường mâu, nện xuống từ trên vòm trời.
Sát khí tăng vọt, nồng đậm đến gần như làm cho đá vụn trên mặt đất vỡ nát.
Ô…
Bộ Phương thở nhẹ một hơi, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Bên trong chín bát mì sợi, có quang điểm màu trắng trôi nổi lượn lờ, nhanh chóng ở trên đỉnh đầu hắn hình thành một đồ án trận pháp hình tròn.
Đồ án kia huyền ảo vô cùng, nhưng phóng xuống từng đạo quang hoa, khiến Bộ Phương cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng.
Ngẩn đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng Lương Khai.
Đôi mắt Lương Khai co rụt lại, trong lòng rung động một trận.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vì sao đôi mắt của tiểu tử này làm cho bản thân cảm thấy sợ hãi?
Không… hắn chỉ là một con kiến bát phẩm, một mâu… đã đủ diệt trừ!
Đi tìm chết đi!
Một đạo kim quang từ phía trên vòm trời đập thẳng xuống, mục tiêu thẳng hướng đến… Bộ Phương.
Bộ Phương nhìn đạo kim quang kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
Búng ngón tay một cái.
Vù vù…
Dao động kỳ lạ khuếch tán ra.
Trận pháp trên đỉnh đầu Bộ Phương sau khi run chuyển, biến lớn mạnh mẽ. Chỉ trong khoảnh khắc đã bao phủ hết Thanh Phong Đế Đô.
Hư ảnh của chín bát mì sợi lơ lửng ở chín góc Đế Đô, hóa thành chín cột sáng phóng lên cao.
Bộ Phương đứng ở trung tâm trận pháp, nâng tay lên.
Đùng đùng!
Trận pháp giống như đang rung lên.
Đôi mắt Lương Khai co rụt lại, từ trong hư không, cả người trực tiếp bị một luồng lực lượng khổng lồ vỗ mạnh lên mặt đất.
Bộ Phương bước ra một bước, lơ lửng trên hư không.
Huyền Vũ Oa xoay tròn trong tay hắn, phóng thích ra dao động đáng sợ.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Tiểu Bạch té ngã ở xa xa, lóe ra quang điện xẹt xẹt… Trong đôi mắt, lửa giận bắt đầu khởi động.
Huyền Vũ Oa hóa thành kim sắc rực rỡ, giống như có Huyền Vũ Trường Minh.
Mạnh mẽ đập xuống từ trong hư không.
Trong lòng Lương Khai run lên, rít gào một tiếng. Đại Nhật Viêm Ma Thể phát động, hỏa diễm bùng cháy, trường mâu đâm ra, chuẩn bị đối kháng với Huyền Vũ Oa.
Nhưng một tiếng đổ vỡ vang lên.
Huyền Vũ Oa bao trùm hết thảy, không gì ngăn cản nuốt trọn Lương Khai đang rít gào, mặt đất bị đập thành một hố sâu.