Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn thấy Cơ Thành Tuyết trịnh trọng đặt một hạt giống lớn như hạt đậu cho hắn, hắn giật mình hỏi.
Đây không phải là hạt đậu phộng đậu sao?
Bộ Phương áp chế xúc động muốn đập giày vào mặt Cơ Thành Tuyết.
Hắn làm nhiều việc như thế, thật không ngờ lại thu được một giống như hạt đậu phộng, hắn cũng không biết nên nói những gì.
Nhìn hạt giống đen kịt, nhìn nó cũ nát và xa xưa, phía trên có đường vân rậm rạp chằng chịt, giống như trận pháp huyền ảo... Nhưng mà, cuối cùng, thứ đặc biệt này chỉ là một hạt giống!
- Bộ lão bản, đây chính là ta bảo bối quan trọng nhất trong hoàng cung Thanh Phong Đế Quốc, phụ hoàng khi còn sống rất xem trọng nó, hôm nay nó chính là ban thưởng cho người đạt đệ nhất, hy vọng ngươi có thể đào tạo thành hạt giống này, làm cho nó nảy mầm.
Cơ Thành Tuyết vừa cười vừa nói.
Bộ Phương liếc nhìn hạt giống trong tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của Cơ Thành Tuyết, hắn có cảm giác mình bị lừa... Tiện tay tung tung hạt giống, Bộ Phương tâm niệm vừa động, hắn nhét hạt giống vào túi không gian.
Tuy rằng cảm giác bị Cơ Thành Tuyết lừa, nhưng mà Bộ Phương tin tưởng hệ thống chắc chắn sẽ không hại hắn, nếu như không phải hệ thống nhắc nhở, hắn thậm chí sẽ không tham gia tiệc Bách gia này.
Hệ thống bảo hắn nhất định phải đạt được hạt giống, nói rõ hạt giống này không tầm thường.
Thanh Dương Trấn A Lỗ A Uy đôi huynh đệ đứng ở đàng xa, A Lỗ không ngừng nhét đùi gà vào trong miệng của mình, mà A Uy thì là nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, trong lòng tràn đầy không cam lòng.
- Ca a, sư phụ giao cho chúng ta nhiệm vụ, dường như đã thất bại, chúng ta không thể mang ban thưởng đệ nhất trở về.
A Lỗ mơ hồ không rõ nói.
A Uy không nói gì, hắn nâng cái cằm nhọn lên, trong đầu đang suy nghĩ thật nhanh, giống như muốn nghĩ ra cái biện pháp gì đó đạt được ban thưởng trong tay Bộ Phương.
Trực tiếp đoạt? Không được... Mặc dù tu vi hai người bọn họ thâm hậu hơn Bộ Phương một ít, nhưng sẽ không mạnh hơn quá nhiều, trong Đế đô này, một khi cướp đoạt, sẽ bị thủ vệ ngăn cản.
Đoạt phần thưởng do Hoàng Đế tự mình tuyên bố? Bọn họ lại không ngốc.
- Tìm Bộ lão bản trao đổi? Nhưng trên người chúng ta không có thứ gì đáng giá để trao đổi?
A Uy nhíu mày, thầm nghĩ.
- Ca a, nghĩ nhiều như vậy làm gì vậy, chúng ta trực tiếp quay về Thanh Dương Trấn nói rõ việc này với sư phụ, đến lúc đó sư phụ lão nhân gia quả thật cần phần thưởng kia, hắn sẽ cung cấp thứ tốt để chúng ta trao đổi, nếu như sư phụ không cần, chúng ta cũng không cần quan tâm việc này nữa.
A Lỗ vừa cầm đùi gà, vừa nói ra.
A Uy kinh ngạc nhìn A Lỗ, dường như có chút khó mà tin nổi, tên mập mạp này suy nghĩ thông suốt như vậy từ khi nào?
Chẳng lẽ trải qua một lần thi đấu... Hắn đã thông não?
- Ừ, chúng ta lập tức chạy về Thanh Dương Trấn, vấn đề này cứ giao cho sư phụ lão nhân gia tự mình giải quyết đi, ta nên làm cũng đã làm, thua cũng do học nghệ không tinh.
A Uy nói ra, về sau hắn cõng nồi đen, quay người rời khỏi Đế đô.
Bọn họ không muốn tiếp tục ở lại Đế đô thêm chút nào nữa, đây là nơi thương tâm.
Bộ Phương nhìn thoáng qua bóng lưng A Lỗ A Uy rời đi, ngược lại không có để ý nhiều, đã cám ơn Cơ Thành Tuyết, lại tạm biệt đám người cùng Âu Dương Tiểu Nghệ rồi quay người rời khỏi Thiên Huyền Môn, thân ảnh biến mất trong gió tuyết bay đầy trời.
Tiệc Bách gia lần này, cũng đã kết thúc mỹ mãn.
Một đám thái giám đồng thời lao ra khỏi Đại Hùng Điện, nhao nhao chỉnh đốn đồ vật bỏ đi trên quảng trường.
...
Bộ Phương vuốt vuốt hạt giống màu đen trong tay, hắn đi vào trong hẻm nhỏ, vòm trời phía trên có tuyết rơi nhẹ như lông ngỗng.
Một hạt tuyết lạnh rơi xuống cổ Bộ Phương, cảm giác lạnh lẽo lan tràn, hắn hít một hơi khí lạnh, rụt cổ lại, cũng nhanh chân bước vào tiểu điếm.
Tiểu Hắc vẫn nằm ở cửa như cũ, giống như cảm giác được Bộ Phương trở về, hơi ngẩng đầu, mũi chó phun ra một tia khói nóng.
- Buổi sáng tốt lành, Tiểu Hắc.
Bộ Phương tung tung trong tay màu đen hạt giống, chớp chớp khóe miệng nói với Tiểu Hắc, hiện tại tự nhiên không phải là buổi sáng, sắc trời đã lờ mờ, một ngày sắp chấm dứt, đối với Tiểu Hắc chỉ ăn và ngủ mà nói, có lẽ không khác gì buổi sáng.
Chó đen híp mắt nhỏ, lười để ý đến Bộ Phương đùa giỡn ngây thơ, xoay đầu chó nằm xuống lần nữa, bỗng nhiên, mắt chó Tiểu Hắc toả ra hào quang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hạt giống màu đen trong tay Bộ Phương.
Bộ Phương đã mở cửa tấm, hắn đi vào tiểu điếm ấm áp, hạt giống trong tay lật tay, đã thu vào không gian hệ thống.
Hắn căn bản không biết ánh mắt Tiểu Hắc hiện tại, nếu như Bộ Phương nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Tiểu Hắc, khẳng định sẽ cảm thấy hạt giống không dùng được.
Trong mắt Tiểu Hắc xuất hiện một tia ngưng trọng, về sau mũi chó hít hà, nó khó hiểu nhưng không dám khẳng định, cuối cùng vẫn ngáp một cái, tiếp tục nằm xuống.
...
Vô Lượng sơn, cao vút trong mây, giống như một cây cột đá phóng lên trời, xuyên thẳng mây xanh.
Đỉnh Vô Lượng sơn, một sơn môn cũ nát nằm đó, bên trong sơn môn có quảng trường và cung điện to lớn, mây khói lượn lờ quét qua quảng trường.
Bên cạnh cung điện to lớn, trong nhà gỗ thấp bé, một lão giả lông mi màu trắng đang yên tĩnh ngồi xếp bằng, bên cạnh tay có đặt vài tấm ngọc phù màu vàng có vẽ cổ xưa, trên ngọc phù vẽ đường vân kỳ lạ.
Lão giả híp mắt, chóp mũi phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, giống như đang nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ngọc phù trong tay bắt đầu rung động, lão giả đột nhiên thức tỉnh, chậm rãi mở con mắt đục ngầu, tròng mắt lão giả toả ra màu lam kỳ dị, hắn nhìn ra, dường như có thể nhìn thấy những thứ không tầm thường.
- Tại sao bản thân Thiên Cơ Phù run run? Lão hủ còn chưa xem bói đã xuất hiện dị tượng, chẳng lẽ trên Tiềm Long Đại Lục lại có bảo bối gì sắp xuất thế?
Lão giả cầm ngọc phù lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn, mang theo ánh mắt nhìn thấu bụi bậm thế tục, nhìn chằm chằm vào ngọc phù.
Lão giả tiện tay vung lên, ngọc phù nhanh chóng yên tĩnh, bị lão giả nâng lên trong lòng bàn tay, lão giả đứng dậy, run run rẩy rẩy đi tới cửa sổ nhà gỗ nhỏ, hít khí lạnh thật sâu.
Lão giả đứng trước cửa sổ, hắn nhìn tầng mây mênh mông bao phủ chung quanh ngọn núi, đôi mắt màu lam toả ra tia sáng, muốn nhìn xuyên tất cả.
Về sau hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về các đệ tử đang đổ mồ hôi như mưa trên quảng trường Thiên Cơ Điện.
Đây là lực lượng tân sinh của Thiên Cơ Tông, cũng là căn bản lập tông của Thiên Cơ Tông.
Bỗng nhiên, ánh mắt lão giả ngưng tụ, giống như bắt được cái gì đó, nhìn ra xa xa, ở đằng kia có hai đạo thân ảnh đang bay nhanh.
Người phía trước ăn mặc nhăn nheo, đó là lão giả có chòm râu màu xanh, trong tay lão giả ôm một hồ lô rượu, hắn đi nhanh trên quảng trường như Súc Địa Thành Thốn.
Sau lưng lão giả là một nữ tử tuyệt đẹp mặc váy mỏng màu trắng, ba búi tóc đen như thác nước, tướng mạo nữ tử đẹp đã đến cực hạn, giống như thần tiên trên trời, xuất trần thoát tục.
- Lão tửu quỷ! Đứng lại cho ta! Ngươi đáp ứng cho ta một chút " thổ tức" đấy! Ngươi muốn quỵt nợ!
Tiếng hô vang lên, dáng người yểu điệu nóng nảy như ẩn như hiện, Nghê Nhan tức giận bất bình đuổi theo lão tửu quỷ.
Lão giả chóp mũi đỏ bừng, sợi râu đã ngã màu xám trắng, quay đầu cười hắc hắc, nói:
- Nha đầu ngươi sao không nói, ta đáp ứng cho ngươi một hai rượu, nhưng phải uống tại chỗ, ngươi biết quy củ lão tửu quỷ ta, muốn uống rượu cứ tới, muốn mang rượu đi, không có cửa đâu! Ai biết nha đầu ngươi cầm " thổ tức" đi làm gì!
Chân khí trên thân Nghê Nhan bắt đầu khởi động, nàng lao nhanh như cầu vồng, tốc độ nhanh khiến người ta khó nắm bắt, nhưng mà lão tửu quỷ chỉ cười hắc hắc, bước chân điểm nhẹ, giống như Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với Nghê Nhan.
- Ngươi... Ngươi là lão già họm hẹm! Ta chính là Tam trưởng lão tông môn! Muốn một chút rượu chẳng lẽ không được sao!
Nghê Nhan thở hổn hển.
- Ơ a, như vậy không được, ta quản ngươi có phải Tam trưởng lão tông môn hay không, cho dù là Thái Thượng Trưởng Lão, muốn rượu của ta, ta cũng không cho! Ta là người giảng nguyên tắc như thế!
Lão tửu quỷ không ngừng cười hì hì, giống như lão ngoan đồng, ôm hồ lô rượu không ngừng lắc lư, nhìn Nghê Nhan tức giận nghiến răng!
Lão giả trong phòng cười cười, hắn nhanh chóng bước ra ngoài... Thân thể thoáng một cái, đã trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Ô...ô...n...g...
- Ngươi nói Thái Thượng Trưởng Lão muốn rượu của ngươi, ngươi cũng không cho?
Một giọng nói vang lên sau lưng lão tửu quỷ, lão tửu quỷ đang cười hì hì đã giật mình, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực, hồ lô rượu trong tay lắc lư, thiếu chút nữa không cầm vững.
Người dọa người... Thật sự gặp hù chết người!
Lão tửu quỷ oán thầm trong lòng.