Nhiệt độ toàn đế đô đã tăng lên không ít.
Đám người Tiếu Yên Vũ vẫn đứng trong tiểu điếm, hít một hơi khí lạnh, đây là rồng! Chí Tôn Long chân chính!
Uy thế này, thật là đáng sợ!
Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn tươi cười nhưng lại sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn, bởi vì nàng thấy Tiểu Hắc bước đi chậm rãi về hướng Chí Tôn Long.
Tiểu Hắc không sợ Chí Tôn Long!
Tiểu Hắc là vô địch!
Âu Dương Tiểu Nghệ nghĩ thầm trong lòng!
Ánh mắt nha đầu kia sáng lên, vung vung quả đấm nhỏ, cũng giơ lên xa xa.
- Hôm nay, con thằn lằn này thuộc về Cẩu gia! Ngươi lui ra cho ta... Chớ tranh với Cẩu gia!
Trong mắt chó của Tiểu Hắc toả ra ánh sáng, giống như ánh sáng vô cùng chói mắt trong đêm tối.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch loé sáng một lúc, hai cánh sau lưng co rụt lại, nó không làm gì khác.
Cẩu gia hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch sinh ra tán thưởng, đây là Tiểu Bạch thức thời vụ, nghe Cẩu gia nói, có ăn!
Tiểu Bạch lui về bên người Bộ Phương, trong mắt máy móc sinh ra tia sáng không ngừng.
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch giơ chân lên, cũng giẫm mạnh một cái.
Độc Thoái Oa mở to mắt, mắt mở tròn vo, phun ra một ít sóng nước, bi phẫn nhìn Tiểu Bạch, sau đó hôn mê.
Chí Tôn Hoả Long trên bầu trời phun ra long tức, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thoáng qua con chó mực đang từ từ đi về phía nó, nhất thời thu liễm long tức.
Long tức tiêu tán, nhiệt độ trong đế đô giảm xuống nhanh chóng.
Tia lửa tàn dư trong miệng Chí Tôn Hoả Long phun tung toé, Chí Tôn Long tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc đang tới gần.
Đây là ý gì? Nhỏ như vậy?
Tiểu Hắc quả thật không lớn, mặc dù thân thể Chí Tôn Hoả Long sconf nhỏ hơn Độc Thoái Oa như một ngọn núi nhỏ, nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng nó cũng rất lớn.
Đặc biệt là khi mở cánh,
Đôi cánh có thể che khuất bầu trời.
Tiểu Hắc ở trước mặt Hoả Long, nó giống như một đốm đen.
Một con mập chó, ngây thơ khả ái.
Một con Hoả Long, dữ tợn đáng sợ.
Cả hai tạo thành đối lập rất rõ ràng trên không trung.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn đến đây, nội tâm hơi yếu ớt... Tiểu Hắc thật có thể đánh thắng cự long đáng sợ kia không?
Bộ Phương rất có lòng tin vào Tiểu Hắc, tâm niệm vừa động, Huyền Vũ Oa nhất thời thu nhỏ lại, cũng lơ lửng trong tay hắn.
Sờ sờ Huyền Vũ Oa, bị long tức Chí Tôn Hoả Long phun lâu như vậy, cũng chỉ hơi ấm áp, không hổ là trù thần sáo trang, quả nhiên không phải Thiên Địa Huyền Hoả không thể thôi động.
Chân ếch trong Huyền Vũ Oa bị Bộ Phương thu vào trong không gian hệ thống, về sau Huyền Vũ Oa biến mất.
Ánh mắt Bộ Phương nhìn sang nơi khác, đó là con ếch nằm trên mặt đất, đã hôn mê.
...
Trong mắt Tiểu Hắc mang theo tham lam và hưng phấn, liếc nhìn Chí Tôn Hoả Long to lớn che khuất bầu trời.
- Không sai, rất màu mỡ, có lẽ chất thịt rất ngon!
Tiểu Hắc liếm miệng chó thở dài nói.
Bộ Phương tiểu tử kia quả nhiên tinh mắt, không hổ là làm đầu bếp, hắn vừa rồi không nói, Cẩu gia ta có khả năng không nghĩ tới sẽ dùng đầu Hoả Long này làm thành Tuý Bài Cốt!
Tên này chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy không giống bình thường!
Nhớ tới sáng nơi vừa ăn Tuý Bài Cốt thịt Địa Long, nó đã cảm thấy dư vị vẫn còn quanh quẩn trong miệng.
Đây chẳng qua là thịt bát giai Địa Long, mùi vị đã làm nó say mê, nếu như nguyên liệu nấu ăn dùng... Chí Tôn Hoả Long trước mặt thì sao?
Thật sự thèm ăn nha!
Tiểu Hắc nghĩ đến đây, miệng chó xuất hiện không ít nước bọt...
Chí Tôn Hoả Long nổi giận!
Ánh mắt con chó mập trước mặt là cái quái gì? Đây là ánh mắt nhìn bản long hay sao?
Nó chính là Chí Tôn Hoả Long! Chí Tôn thú chí cao vô thượng!
Rống!!
Tiếng long ngâm to lớn vang lên, sóng âm lan truyền khắp đế đô.
Không ít dân chúng bị tiếng long ngâm doạ sợ hãi quỳ xuống đất, thân thể lạnh run.
Ngay cả Cơ Thành Tuyết trên tường thành cũng sợ hãi.
Bộ Phương không bị gì, hắn lại bị tiếng long ngâm làm ù tai, móc móc lỗ tai, hắn liên tục vung vẩy Long Cốt đao, xử lý con ếch đáng thương.
Rống ta?
Đi... Ngươi là nguyên liệu nấu ăn, Cẩu gia để ngươi rống, phải giữ vững tâm tình vui thích, như vậy chất thịt càng ngon hơn.
Lông chó của Cẩu gia bị long ngâm hoá thành cuồng phong quét qua, lông chó bay bay.
Nhưng mà Cẩu gia vẫn bảo trì mỉm cười.
Sau khi tiếng long ngâm kết thúc, Cẩu gia há miệng.
Chí Tôn Hoả Long mở to mắt, con kiến hôi trước mắt lại không bị thương dưới tiếng long ngâm của nó?
Xuy xuy...
Hoả diễm bao phủ miệng rồng, sau đó phun ra một ngụm long tức về phía Tiểu Hắc.
Đối mặt với long tức che khuất bầu trời, sắc mặt Cẩu gia biến thành khó coi.
Cho ngươi bảo trì tâm tình vui thích, ngươi lại dám phun nước bọt vào người Cẩu gia?
Không biết tốt xấu!
Tiểu Hắc giận dữ, tiếng chó sủa vang vọng không gian.
Tất cả mọi người há hốc mồm.
Chó mập này... Nó đang đùa giỡn hay sao.
Vô số dân chúng đang quỳ rạp trên mặt đất cũng bật cười.
Âu Dương Tiểu Nghệ cũng há hốc mồm, nàng lắc lắc nắm tay, lúng túng nhéo nhéo gương mặt tròn vo của mình.
Nhưng mà, sau một khắc.
Long tức sắp bao phủ Cẩu gia vào trong, nó đột nhiên bay ngược trở về, ngay lập tức đã bao phủ Hoả Long hoàn toàn.
Thân thể Cẩu gia bành trướng trong hư không, nó lập tức biến thành thon thả và hung tàn.
Vuốt chó vươn ra, sau đó đập mạnh một cái.
Dường như toàn bộ áp lực trong thiên địa đều bị áp súc vào một vuốt này.
Chí Tôn Hoả Long bị đánh rớt xuống đất, vô số căn phòng tbene dưới biến thành phế tích đầy đất.
Rầm rầm oanh!!
Chí Tôn Hoả Long giãy dụa, bụi mù cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng long ngâm giận dữ.
Nhưng mà Tiểu Hắc rất kiên trì, vung vuốt chó lên lần thứ hai.
Phanh!!
Toàn bộ đế đô rung động mạnh, về sau con Chí Tôn Hoả Long kia đã bất động.
Long huyết nóng hổi chảy ra ngoài giống như dung nham, cũng thiêu đốt mặt đất thành một hố to.
Một con Chí Tôn Hoả Long vô cùng cường hãn, kinh sợ Nam Cương là đầu tồn tại Chí Tôn đứng đầu thiên địa... Bị một con chó dùng hai vuốt đập chết.
Hiện tại, tất cả mọi người đều giật mình.
Trên tường thành, Nghê Nhan xinh đẹp cũng há hốc mồm, ánh mắt không dám tin.
Diệp Tử Lăng cũng giật mình không nhỏ, đây là chó sao? Còn trâu bò hơn A Hoàng của nàng gấp nhiều lần...
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông cũng sợ vỡ mật... Con ngươi của hắn co rút nhanh, thân thể run run.
Không có ai biết tâm tình của hắn hiện tại sợ hãi cỡ nào.
Chí Tôn Hoả Long chính là Chí Tôn thú Chí Tôn đỉnh cấp, hai vuốt đập chết... Đó là cảnh giới gì?
Lẽ nào con chó này đã chạm tới... Thần Cảnh? Nửa bước Thần Cảnh?
Uy áp lúc trước ép Hoả Long quỳ rạp trên mặt đất... Đó là uy áp thiên địa sao?
So với A Hoàng... Hắn tu luyện hơn nửa đời người, thế mà còn thua kém một con chó!
Thì ra tất cả mọi người sai rồi, con chó lười nằm trước cửa phương phương tiểu điếm, nó không phải là Chí Tôn thú!
Chẳng lẽ là nửa bước Thần Cảnh... Bán thần thú?
Về phần thập giai thần thú... Không có khả năng, linh thú không có khả năng đột phá ràng buộc của Nam Cương đạt tới thập giai.
Thái thượng trưởng lão hít sâu một hơi, hắn phát hiện thân thể của mình đã đầy mồ hôi lạnh.
Hắn đường đường thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông, tồn tại đứng đầu Nam Cương, bị một con chó dọa sợ.
Nghê Nhan và đám người Diệp Tử Lăng càng sợ hãi, tự nhiên không có tâm thần để ý tới thái thượng trưởng lão.
Cơ Thành Tuyết cũng ngạc nhiên, hắn phát hiện, dường như mọi thứ trên thế gian này đã khác với lúc trước...
Hắn là ai vậy, hắn ở đâu, đây là nơi nào... Hắn mê mang.
Tiểu Hắc lại hoá thành dáng dấp con chó mập, từ từ rơi xuống đất, đáp xuống trước mặt Chí Tôn Hoả Long.
Chí Tôn Hoả Long hiện tại không có sinh cơ.
Tiểu Hắc rầm rì một tiếng, đuôi chó quét qua, quấn lấy hàm răng Chí Tôn Hoả Long, về sau nó từ từ nâng thi thể Hoả Long đi về hướng Bộ Phương.
Long thi khổng lồ không ngừng ma sát với mặt đất.
- Tiểu tử, nhớ kỹ lời của ngươi nói! Nhất định phải chuẩn bị Tuý Bài Cốt mùi vị ngon nhất cho Cẩu gia!
Tiểu Hắc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bộ Phương đang phanh thây Độc Thoái Oa.
Bộ Phương vung đao trong tay, hắn thu thịt ếch vào túi không gian, bành, Long Cốt Đao biến mất.
Hắn lúc này mới chú ý tới Tiểu Hắc đang nâng Long thi đi tới.
- Chờ xem.