Mùi thơm cuồn cuộn, xông vào mũi.
Hơi nóng mơ hồ bốc lên từ món ăn trên, mịt mờ, che khuất tầm mắt của người ta.
Dương Mỹ Cát ngửi mùi thơm, cả người cũng choáng váng, đồng tử thoáng co lại, khẽ nhếch miệng, lỗ chân lông toàn thân cũng giãn ra.
- Là mùi vị quen thuộc!
Dương Mỹ Cát ngửi thấy mùi vị này, còn chưa bắt đầu ăn, vành mắt đã có chút đỏ lên, loại mùi vị này đã rất lâu không xuất hiện trong lòng nàng, nàng gần như đã quên mất ký ức sâu trong tâm trí.
Mùi vị này! khiến nàng chìm đắm.
- Lão Dương, thịt kho tàu ngươi gọi đây, nếm thử xem, hôm nay nó được nấu theo cách đặc biệt.
Bộ Phương kéo ra một cái ghế, ngồi xuống, ngước mắt lên, khẽ thở ra một hơi, nói.
Dương Mỹ Cát lấy lại tinh thần, run rẩy cầm đũa lên, nhìn miếng thịt kho tàu màu đỏ giống như phản xạ ánh đèn, không ngừng nuốt nước bọt.
Chiếc đũa kẹp miếng thịt kho tàu, miếng thịt rất chắc, kẹp như vậy sẽ có nước thịt màu đỏ từ bên trong chảy ra.
Cảm xúc quen thuộc này! trong lòng Dương Mỹ Cát càng thêm run rẩy.
Kẹp miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong miệng, càng tới gần miệng, nàng càng có chút hoảng hốt.
Nàng sợ cho thịt vào trong miệng, sẽ phát sinh xung đột với mùi vị trong trí nhớ của nàng, khiến cho những mong đợi của nàng bị đốt cháy.
Song kết quả vừa vặn ngược lại.
Nhét một miếng thịt kho tàu vào trong miệng, khi hàm răng cắn xuống, cảm giác hàm răng cắn xuống thịt linh thú non mềm, làm lỗ chân lông người ta vào giờ khắc này cũng co rút lại.
Cảm giác này vô cùng tuyệt đẹp, mùi vị này vô cùng quen thuộc!
Dương Mỹ Cát ăn, ăn! Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Dương Mỹ Cát sửng sốt, sờ sờ mặt mình, không biết từ lúc nào, nàng đã khóc.
Mùi vị trong trí nhớ đan xen với mùi vị của món thịt kho tàu.
Loại mùi vị vẫn ẩn núp sâu trong trí nhớ, hoàn toàn sôi trào, tràn ngập trong khoang miệng Dương Mỹ Cát.
Cả người Dương Mỹ Cát đều bị trí nhớ kia bao vây.
!
Một ngày tuyết rơi dày đặc.
Một cô bé mập mạp hớt hải từ bên ngoài chạy về, nàng nheo mắt, mặt bị tuyết thổi đến ửng đỏ.
Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt to quay tròn.
Quán ăn Vân Lam đứng trong gió tuyết, ngoài phòng tuyết lớn vẫn quay cuồng, bên trong nhà lại tràn ngập hơi ấm và mùi thơm.
Mùi thơm tràn ngập trong quán ăn, các thực khách ngồi trên bàn ăn, trên mặt người nào cũng mang theo nụ cười, bọn họ vừa tâm tình, vừa dùng đũa gắp món ăn bỏ vào trong miệng.
Dầu văng khắp nơi, hơi nóng bốc lên cao.
Loại cảm giác nhộn nhịp này khiến cô bé khẽ sửng sốt, khóe miệng lấp lánh nụ cười đầy hiểu biết.
Rèm phòng bếp được vén lên, một thân hình khôi ngô từ trong phòng bếp đi ra, mặc trên người một chiếc áo bảo hộ hơi dính dầu mỡ, sau khi lau sạch vết nước trên tay, nam tử khôi ngô mới mỉm cười nhìn về phía cô bé kia.
Cô bé mở to đôi mắt, vội vàng chạy về phía nam tử khôi ngô.
Nàng nhào tới trước người nam tử, ôm bắp đùi nam tử khôi ngô.
Bộ dạng của nam tử này mặc dù vạm vỡ, nhưng rất tỉ mỉ chỉnh đốn lại mái tóc rối bù của cô bé, vuốt vuốt đầu nàng, sau đó mới xoay người tiến vào trong phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, rèm phòng bếp lại được vén lên, mùi thơm xông vào mũi.
Nam tử khôi ngô bưng một đĩa thịt kho tàu, bốc khói nghi ngút, khiến cô bé tựa hồ cũng xuýt xoa.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, cô bé lúng túng cầm đôi đũa, bắt đầu gắp thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, khiến cái miệng nhỏ nhắn dính đầu dầu mỡ.
Khuôn mặt cô bé đầy vui sướng, vươn tay áo lau miệng, khiến nàng giống như một con mèo nhỏ.
Phía xa, nam tử vạm vỡ khẽ mỉm cười, nhìn cô bé đang vui vẻ ăn thịt kho tàu, vén rèm, chui vào trong phòng bếp.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn nam tử vạm vỡ tiến vào phòng bếp, vui vẻ mỉm cười, tiếp tục xử lý món thịt kho tàu.
Há to mồm, nhét một miếng thịt vào trong miệng.
!
Dương Mỹ Cát khóc không thành tiếng, vừa ăn thịt, vừa khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
Những ký ức trong lòng gần như hoàn toàn nhấn chìm Dương Mỹ Cát, loại cảm giác này, làm cho nàng cảm giác trái tim mình như bị bóp chặt, khổ sở muốn gào khóc.
Bộ Phương ngồi đối diện, trầm mặc nhìn Dương Mỹ Cát, hắn không nói gì, cũng không muốn nói.
Chẳng qua có chút xúc động, khó trách nữ nhân này lớn lên mạnh mẽ như vậy, ngày nào cũng ăn thịt, có thể không mập sao!
Đây là nữ nhân có tâm sự!
Bộ Phương giơ tay lên, bàn tay trắng nõn mà thon dài, ánh sáng mặt trời khiến bàn tay của hắn phảng phất có thêm một tầng hồng quang.
Nhìn bàn tay của mình, Bộ Phương khẽ nhếch miệng.
Đây là đôi bàn tay có ma lực, có thể nấu ra những món ăn làm người khác cảm động.
Điều kỳ diệu của thực phẩm là không chỉ thỏa mãn cảm giác ngon miệng của con người, mà còn có thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm và tinh thần của con người.
Gần như không thể tái hiện những món ăn, món ăn trong ký ức, hương vị hằn sâu trong ký ức, cả đời cũng rất khó có thể ăn lần thứ hai.
Có lúc, tình cảm và thức ăn đan xen với nhau, càng làm cho tâm tình khó có thể ức chế.
Hiện giờ Bộ Phương sử dụng thủ pháp đặc thù mà đơn giản nấu ra món thịt kho tàu, bởi vì hắn biết trong trí nhớ của Dương Mỹ Cát có ký ức về món thịt kho tàu.
Theo lời kể của Dương Mỹ Cát, chủ nhân của quán ăn Vân Lam cũng chính là phụ thân của Dương Mỹ Cát, là hảo thủ nấu thịt kho tàu, thịt kho tàu luôn là món ăn đặc trưng của quán ăn Vân Lam.
Cho nên Bộ Phương đã dùng phương thức nấu nướng đặc biệt, nấu ra món ăn cảm giác như ăn ở nhà.
Mặc dù có thể có chút chênh lệch với mùi vị thịt kho tàu của phụ thân Dương Mỹ Cát nấu ra.
Nhưng khoảng trống này, chỉ cần nhớ lại là có thể bù đắp.
- Tại sao cảm giác quen thuộc như vậy! Thật sự rất giống mùi vị của phụ thân ta!
Dương Mỹ Cát lau nước mắt, đút nốt miếng thịt kho tàu cuối cùng trên đĩa vào trong miệng, khóc thút thít nói.
Nàng nhìn Bộ Phương, ánh mắt vô cùng xúc động và sầu não.
Danh Sách Chương: