Mục lục
Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Thân hình Tiểu Bạch đi ra từ trong phòng bếp, thân thể cao lớn đứng trong tiểu điếm, đôi mắt màu tím lóe ra hào quang, nhìn quét qua Hàn Lê kia.
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch.
 
Ai cũng thật không ngờ, Bộ Phương lại lựa chọn Tiểu Bạch động thủ, Bộ lão bản là ngốc rồi sao? Tuy con rối này mạnh...!nhưng làm sao có thể đánh thắng Hàn Lê đã phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn? Căn bản không phải đối thủ cùng bậc.

Lột đồ? Ngay cả địch nhân cũng đánh không lại thì làm sao lột đồ?
 
Hàn Lê có đặc biệt tìm hiểu về Bộ Phương, đã sớm nghe nói đến con rối này.

Nhưng con rối này hắn thật không quan tâm, cả tiểu điếm, ngoài Cẩu gia, cũng chỉ có U Minh Nữ kia có thể khiến hắn kiêng kị vài phần.
 
- Ha hả… Bộ lão bản, nói lột đồ có phải hơi quá rồi không.
 
Hàn Lê cười nhạt nhìn Bộ Phương, khóe miệng hơi nhếch lên.
 
Bộ Phương không hề biến sắc liếc mắt nhìn hắn, vỗ bụng của Tiểu Bạch.
 
Đôi mắt Tiểu Bạch nhất thời sáng ngời, từng bước đi đến chỗ Hàn Lê.

Tiểu Bạch sau khi trải qua thăng cấp của hệ thống, sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, trên người cũng tràn ngập lực áp bách đáng sợ.

Lực áp bách kia làm cho trái tim các thực khách xung quanh đập mạnh, có cảm giác sởn cả gai ốc.
 
- Bộ lão bản… chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động thủ, hai người các ngươi chặn lại con rối kia cho ta.
 

Hàn Lê vừa nói, vừa phân phó thủ vệ phía sau mình động thủ.
 
Cẩu gia dù sao cũng ăn đan dược của hắn, hẳn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này động trảo với hắn, cho nên hắn thật yên tâm.
 
Một con rối có thể đối chiến với cường giả phá vỡ hai ba sợi gông xiềng, thủ vệ của hắn đủ ứng phó rồi.
 
Hai thủ vệ phía sau hắn tuân lệnh, liếc mắt nhìn nhau, đều phóng ra khí tức trong cơ thể.

Một con rối, có gì đáng nói?
 
Nam Cung Vô Khuyết gặm chân gà, tư vị trong món Phật Nhảy Tường khiến hắn không nhịn được nuốt nước miếng.

Phật Nhảy Tường hôm nay giống như đặc biệt ngon, khiến hắn căn bản không ngừng lại được.
 
Bộ Phương mặc Tước Vũ Bào, cả người có vẻ phi thường tinh thần.

Hắn đứng thẳng lưng, lạnh nhạt nhìn hai thủ vệ tiến đến gần Tiểu Bạch.
 
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên, bỗng nhiên quang hoa màu tím trong đôi mắt rực rỡ, thân hình lập tức biến mất tại chỗ.
 
Không khí giống như bị áp chế, phát ra tiếng nổ vang rất nhỏ.
 
Ngay sau đó, hai thủ vệ cảm thấy thân hình mình bị một lực lượng khổng lồ đánh trúng.
 
Hắn muốn tránh né cũng khó có thể tránh né.
 
Đây là có chuyện gì?
 
Hai thủ vệ nháy mắt ngây ngốc, theo bản năng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cổ của bọn họ bị một bàn tay khồng lồ bắt lấy.
 
Cảm nhận lạnh như băng kia khiến cả người bọn họ đều nổi lên hàn ý.
 
- Cái này…
 
Một thủ vệ sửng sốt, ngay sau đó, thần sắc trong đôi mắt nổi lên sóng gió kịch liệt, cả người đều run rẩy.
 
- Người gây sự… lột đồ thị chúng.
 
Thanh âm máy móc của Tiểu Bạch vang vọng, giống như ác ma, quanh quẩn bên tai mấy thủ vệ.
 
Thủ vệ muốn chống cự, nhưng bàn tay to giống như cái kiềm kia khiến hắn hoàn toàn không thể giãy dụa.
 
Hắn ngây ngốc, không phải nói con rối này chỉ đủ đối kháng với một cường giả phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn thôi sao?
 
Vì cái gì… áp lực con rối này tạo cho hắn không kém gì Hàn thống lĩnh?
 
Cái quỷ gì? Con rối này thành tinh rồi sao?
 
Xẹt!

 
Khi tất cả thực khách còn đang trợn mắt há hốc mồm, thanh âm thanh thúy vang vọng.
 
Hai thủ vệ kia trực tiếp bị Tiểu Bạch vứt ra khỏi tiểu điếm, cả người còn trên không trung, áo giáp trên người những thủ vệ này rách nát với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng mảnh vụn bay tán loạn, rơi rụng đầy đất.
 
Cái mông trắng loáng hiện lên trước mắt mọi người.
 
Ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết không ngừng trừng lớn, cắn chân gà răng rắc.
 
Tiểu Bát cục cục một tiếng, đôi mắt nhỏ mở ra tròn xoe, vỗ cánh phành phạch.
 
Mọi người đều ồ lên.
 
Bịch…
 
Một tiếng, hai tiếng.
 
Hai thủ vệ đều nằm bên ngoài tiểu điếm, áo giáp trên người bọn họ đều rách nát.
 
Hai người giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất, che kín nửa người dưới, cả gương mặt đỏ bừng, trong đôi mắt tràn ngập xấu hổ và giận dữ.
 
Con rối này! Không hỗ là tên lột đồ cuồng ma!
 
Hai thủ vệ phẫn hận không chịu nổi, trong không gian linh khí của bọn họ thật không chuẩn bị quần áo gì, bên trong chỉ toàn là đan dược, dược liệu, trân bảo,…
 
Ai con mẹ nó sẽ để quần áo ở bên trong a.
 
Hơn nữa, bọn họ cũng không nghĩ đến, với tu vi của bọn họ, quần áo còn có thể bị lấy hết.
 
Hơn nữa, áo giáp lúc trước bọn họ mặc kỳ thật đều khắc trận pháp, giống như một loại linh khí, kết quả lại bị con rối kia xé rách thật dễ dàng.
 
Con rối này thật có độc a!
 
Cảm thụ được ánh mắt nóng cháy xung quanh, mặt mũi hai thủ vệ sắp biến thành màu gan
 

Bọn họ hận không thể lập tức bỏ đi.
 
Vẻ mặt Hàn Lê dại ra, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có chút bất đồng với dự đoán của hắn?
 
Con rối kia làm sao thoải mái lột đồ quần áo hai thủ vệ của hắn như vậy?
 
- Bộ lão bản… ngươi làm quá rồi đó!
 
Đôi mắt Hàn Lê lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương có chút hàn ý.
 
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt màu tím của con rối kia dừng trên người hắn.
 
Hàn Lê nhíu mày, trùm mũ lên, khí chất cả người đột nhiên dâng trào.

Hắn dù sao cũng là một cường giả phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn, nếu trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người trong tiểu điếm đều có thể cảm nhận được uy lực áp chế.
 
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe sáng, nắm tay khổng lồ oanh kích cùng một chỗ, ngay sau đó, màu tím trong mắt hóa thành máu xám trắng.
 
- Người gây sự, lột đồ thị chúng.
 
Thanh âm máy móc vang vọng.
 
Ngay sau đó, Tiểu Bạch vọt đến chỗ Hàn Lê.
 
 
 
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK