Vốn nghĩ rằng đầu bếp nhỏ này sẽ trở thành đối thủ của mình, thật không ngờ lại tự mình tìm đường chết… Nếu lựa chọn tìm đường chết như vậy cũng không có tư cách gì làm đối thủ của Văn Nhân Sửu ta.
- Ngươi vì sao tự tiện sửa thực đơn ta đưa cho ngươi? Ngươi cho ngươi là ai?
Tôn giả Đao Bá lạnh như băng nói.
Ánh mắt hắn dừng trên người Bộ Phương, khiến Bộ Phương không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác cả người mình khó chịu như bị dao cắt.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe sáng, bước r a, chắn trước người Bộ Phương.
Khí tức dâng trào, áo giáp sắt chuyển động leng keng, hai cánh kim loại sau lưng giương ra, nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.
- Tôn giả đại nhân! Ta… ta từng khuyên can hắn, hắn muốn sửa thực đơn không có quan hệ với ta!
Trong đôi mắt cường giả cùng đội với Bộ Phương nhất thời tràn đầy sợ hãi, nhanh chóng mở miệng nói.
- Thực đơn này cũng không đầy đủ, chẳng lẽ còn không thể sửa sao? Còn nữa… ta muốn sửa thì sửa, còn cần ngươi đồng ý? Ta là đầu bếp… ngươi thì là cái gì?
Bộ Phương liếc mắt nhìn tôn giả Đao Bá, mặt không chút thay đổi nói.
Ầm ầm ầm!
Bộ Phương vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Đầu bếp nhỏ này vậy mà dám chống đối tôn giả Đao Bá như vậy? Đây chính là trong không gian hồn hải a!
Tử trạng lúc trước của Hàn thống lĩnh chẳng lẽ Bộ Phương còn không biết sao?
- Cuồng vọng… Bản tôn tung hoàng Tiềm Long Đại Lục hơn trăm năm, vô số cường giả chết trong tay bản tôn, người như ngươi không biết chết bao nhiêu, ngươi thật đúng là không sợ chết.
Trên người tôn giả Đao Bá nhất thời bùng dậy đao khí cuồng bá, giống như có hư ảnh của một thanh đao khí hiện lên phía sau hắn.
Trong lòng bọn người Văn Nhân Sửu rùng mình.
Bọn họ giống như thấy một vị cường giả khủng bố, vô cùng mạnh mẽ, tung hoành Tiềm Long Đại Lục.
Đó mới là tôn giả Đao Bá chân chính.
- Thật không biết ngươi lấy kiêu ngạo từ đâu… ngươi ghê gớm nhưng ngươi đã chết rồi.
Bộ Phương không chút biểu cảm nói.
Ngươi đã chết rồi a…
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, đầu bếp này thật dám nói chuyện!
Đây là đụng chạm vào nỗi đau của tôn giả Đao Bá.
Cho dù tôn giả Đao Bá thật đã chết nhưng mọi người đang ở trong không gian hồn hải của tôn giả Đao Bá, tàn hồn của tôn giả Đao Bá vẫn có thể nắm giữ sinh tử của bọn họ trong tay.
Chọc tức tôn giả Đao Bá như vậy, đầu bếp nhỏ này muốn làm tất cả mọi người chôn cùng hắn sao?
Nhưng vượt ngoài dự kiến mọi người, khí tức trên người tôn giả Đao Bá thu lại, cười thản nhiên, nhưng tươi cười kia nhìn thế nào cũng thật dọa người.
Tôn giả Đao Bá vươn tay ra, vung tay, Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo của La Lập và Tu La Thánh Nữ dừng trên tay hắn.
Hắn vừa nhìn Bộ Phương, vừa cắn chân gà, tiếng động rắc rắc khiến người khác sởn cả gai ốc, vang vọng cả phòng bếp.
- Vị cay không đủ, chất thịt quá già… không đạt chuẩn, giết.
Tôn giả Đao Bá vừa nói xong, sắc mặt của La Lập và Tu La Thánh Nữ nhất thời trở nên không còn huyết sắc.
Nhưng tôn giả Đao Bá cũng không động thủ, mà cầm lên chân gà của A Lỗ và A Uy, cắn mạnh xuống.
Vẫn là tiếng cắn răng rắc dọa người như trước…
- Chất thịt quá già… linh khí trong chân mất đi quá nhiều… không đạt chuẩn, giết!
A Lỗ A Uy nghe thấy, tâm thần sợ run, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Chân gà của tổ hợp khác cũng bị phán tử hình.
Tất cả mọi người ở đây biết, tôn giả Đao Bá này đang nổi giận, đây là định đại khai sát giới sao?
Rốt cục thì đến lượt chân gà của Bộ Phương.
Tôn giả Đao Bá ôm chân gà, bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi động, da mặt run lên.
Vừa vào tay, cảm nhận về chân gà này có chút không giống bình thường.
Mùi hương lan tỏa trong mũi hắn, khiến hắn nheo mắt lại.
Bộ Phương thật bình tĩnh nhìn hắn, tôn giả Đao Bá cong môi, lộ ra răng nanh bén nhọn.
Cắn xuống một ngụm.
Răng rắc!
Cắn vào thịt chân gà, thịt chân vào miệng, tôn giả Đao Bá nhai nuốt một phen, nhất thời đôi mắt co rụt lại.
Lỗ mũi hơi mở ra, bắt đầu phun ra hơi nóng.
Răng rắc răng rắc!
Bẹp bẹp!
Tôn giả Đao Bá không nói gì, trong miệng không ngừng nhai nuốt, ý kinh ngạc trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Rất nhanh một cái chân gà lại được hắn ăn vào, còn cả gương mặt tôn giả Đao Bá cũng đỏ bừng.
Cuối cùng sau khi ăn chân gà, hắn thậm chí còn liếm ngón tay, mở miệng, hà hơi mạnh mẽ, phía trên chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Cái quỷ gì? Tôn giả Đao Bá này đang làm gì? Không nói lời nào liền biến thành tên tham ăn rồi?
Làm sao còn ăn hết chân gà của Bộ Phương rồi?
Tâm thần Văn Nhân Sửu co rụt lại… chân gà của hắn, tôn giả Đao Bá chỉ ăn một ngụm, còn chân gà của Bộ Phương đã ăn xong rồi.
Chẳng lẽ… hắn lại thua rồi?
Rốt cục, tôn giả Đao Bá trầm mặc hồi lâu mở miệng.
Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong phòng bếp.
- Vì sao… cay như vậy? Vì sao… hương vị ngon như vậy?
Bộ Phương không chút biểu tình nhìn tôn giả Đao Bá, khóe miệng cong lên:
- Ta đã nói rồi… thực đơn của ngươi có vấn đề.
Thực đơn có vấn đề…
Tôn giả Đao Bá ngẩng đầu mạnh, hơi thở trên người lần nữa ngưng trệ, đao khí đáng sợ hội tụ sau lưng hắn.
- Cho dù hương vị chân gà ngon! Nhưng cũng không phải lý do ngươi sửa thực đơn của ta… cho nên, món ăn của ngươi không đạt chuẩn! Ngươi… cũng phải chết!
Ầm!
Hơi thở khuếch tán, sắc mặt mọi người biến đổi, quả nhiên…
Bộ Phương nhíu mày, đao khí cuồng bá dâng trào, dây nhung buộc tóc cũng bị thổi đứt, cả mái tóc bay phất phơ tùy ý.
Ánh mắt Bộ Phương nhìn chằm chằm tôn giả Đao Bá, mở miệng gằn từng chữ.
- Không đạt chuẩn? Ngươi không có tư cách phán xét món ăn của ta… ta đã nhìn ngươi không vừa mắt từ lâu.
Danh Sách Chương: