Mùi hương bay bổng trong cả phòng bếp, lay động vị giác của Minh Vương và Tiểu U.
Ngay cả Tiểu Hắc nằm sấp trên mặt đất cũng đứng lên, thịt béo cả người khẽ run lên, bước nhỏ lên bàn ăn, trong mắt chó nở rộ ánh sao, nhìn chằm chằm phòng bếp.
Món ăn uy thế này tuyệt đối không phải món ăn tầm thường.
Linh khí và mùi nguyên liệu nấu ăn phi thường mĩ diệu, giống như một quyển họa vẽ tỉ mỉ.
Tiểu U tìm hàng ghế ngồi xuống, hai tay cầm nước ô mai lành lạnh, híp mắt, vui vẻ đổ vào cái miệng nhỏ.
Nước ô mai này khiến nàng yêu thích không buông tay, trong nháy mắt chiếm được lòng nàng.
Minh Vương và Tiểu U không giống nhau, tên này ngửa đầu xù, uống nước ô mai ừng ực, sau khi uống xong, ợ một tiếng thật lớn.
Bộ Phương xoay người trở về phòng bếp, trong quán ăn lập tức trở nên an tĩnh.
Tất cả mọi người đang chờ mong món ăn kế tiếp Bộ Phương lấy ra.
Rất nhanh, trong phòng bếp tối om, một bóng người chậm rãi đi ra.
Trong tay hắn bưng một cái bình lớn, trên bình còn có một vị Phật Đà hòa ái.
Phật Đà kia giống như sống lại, trên người có quang hoa lưu chuyển.
Nhưng khi nhìn chằm chằm, mọi người liền cảm giác, bên tai giống như có phật âm hợp xướng, khiến bọn họ cảm thấy hoảng hốt một trận.
Mùi hương áp lực tràn ngập ra từ trong khe hở cái nắp, không phải quá nồng nàn, nhưng phi thường tinh thuần, khiến người ta say mê.
Một tiếng trống vang lên.
Phật Nhảy Tường bốc hơi nóng được Bộ Phương đặt lên bàn.
Bọn người Minh Vương tò mò nhìn về phía Phật Nhảy Tường, trong lòng hơi kinh dị.
Trong cái bình lớn như vậy đưng vật tốt gì?
Tiểu U nhìn Phật Nhảy Tường này, trong lòng hơi ngờ vực.
Bởi vì nàng phát hiện món ăn này Bộ Phương đã từng nấu.
Uống vào một ngụm nước ô mai nho nhỏ.
Long mi Tiểu U khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Bộ Phương:
- Đây không phải là Phật Nhảy Tường sao?
- Đúng… là Phật Nhảy Tường, nhưng không phải Phật Nhảy tường bình thường.
Bộ Phương nghiêm túc nói.
- Phật Nhảy Tường nhân phẩm và thiên phẩm.
Phật Nhảy Tường lúc trước là Phật Nhảy Tường nhân phẩm, tuy nguyên liệu nấu ăn sử dụng cũng không tồi nhưng cũng không tính là rất cao cấp.
Phật Nhảy Tường thiên phẩm hiện giờ, đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất từ trước đến nay sử dụng.
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy hòa cùng một chỗ, linh khí bên trong phi thường hỗn loạn, quá trình nấu ăn phi thường gian khổ.
Hắn tiêu phí một buổi tối, mới nấu xong hết món ăn.
Chân khí nấu nướng là phương thức nấu ăn Bộ Phương am hiểu nhất.
Dùng lực tinh thần hòa với chân khí khống chế dòng chân khí trong món ăn và mùi hương của nguyên liệu nấu ăn.
Đây tiêu hao lực tinh thần, chân khí, thể lực của đầu bếp rất lớn.
Bộ Phương sau khi nấu xong Phật Nhảy Tường, chân khí cả người sẽ trống không nếu không gặm một thanh cay.
Lúc này, Bộ Phương ngay cả khí lực đứng cũng không có.
Nấu xong rồi, một ly nước ô mai chua sảng cũng khiến hắn khôi phục lại tinh thần.
Không thể phủ nhân, Phật Nhảy Tường thiên phẩm, tiêu phí không ít tinh lực của Bộ Phương.
Bộ Phương cũng rất xem trong món ăn này.
- Mở nắp đi… để bổn vương nếm thử thay ngươi.
Minh Vương liếm môi, nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, không nói gì thêm.
Trong đan điền, lốc xoáy lưu chuyển, một vùng chân khí nhất thời trào ra, bao trùm lên tay hắn.
Dùng bàn tay bao trùm chân khí mở nắp bình.
Phật Đà hòa ái trông rất sống động, giống như muốn sống lại.
Trong nháy mắt mở nắp, dưới Phật Đà, nhất thời có luồng khí bảy màu dày đặc bốc lên, giống như hóa thành tường vân phụ trợ Phật Đà.
Đợi sau khi khí bảy màu tán đi, có từng luồng tia sáng màu vàng từ trong bình phóng lên cao, xua tan dòng khí, quang hoa chói mắt.
Vù vù…
Một dòng linh khí dồi dào dao động khắp nơi, khiến trong lòng mỗi người đều run lên.
Mùi hương nồng đậm như hải dương rộng lớn lan tỏa, bao phủ lên mũi của Minh Vương ở gần nhất, cả người kìm lòng không đậu nheo mắt lại, say mê trong mùi hương.
Mùi hương bắt đầu khởi động, Tiểu U ngừng miệng nhỏ uống nước ô mai, ngửi mùi hương của Phật Nhảy Tường một hơi thật sâu.
Cẩu gia lè lưỡi, cũng vui sướng ngửi mùi.
Ở góc xa xa, Tiểu Bát không ngừng lắc lư mông gà.
Cánh con gà cũng hơi mở ra, khởi động theo mùi hương, giống như muốn lên trời.
Đồng thời, khi mùi hương này tản ra, lưu chuyển khắp tiểu điếm, cũng tràn ngập ra ngoài quán ăn.
Trời đã sáng rồi.
Nhóm ông chủ cửa hàng đan dược đều đang chuẩn bị công tác bắt đầu, cửa hàng đan dược xung quanh quán ăn khai trương, gào to.
Nhưng khi mùi hương này lan tỏa ra, tiếng động thét to của những người này lập tức ngừng lại.
Các thực khách đều kinh ngạc nhìn về phía quán ăn kia.
- Hương vị này thơm quá! Bộ lão bản lại đang nấu món mới sao?
- Hả? Có mùi hương… Bộ lão bản đã trở về rồi sao?
- Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể thưởng thức tay nghề của Bộ lão bản rồi!
……..
Các thực khách vô cùng hưng phấn, bọn họ đều kinh hỉ đứng dậy, đi về phía quán ăn.
Bọn họ vui sướng từ tận nội tâm.
Quán ăn này đã đóng cửa vài ngày, sau khi bán ra ba thanh cay, tiểu điếm cũng không mở cửa nữa, cũng không có động tĩnh.
Hiện giờ rốt cuộc có động tĩnh rồi, các thực khách tự nhiên rất hưng phấn.
Bộ lão bản chính là quán quân của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển lần này.
Món ăn hắn nấu ra, áp chế rất nhiều luyện đan sư, đã trở thành nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành từ lâu rồi.
Tất cả mọi người đều muốn thấy phong thái của Bộ lão bản.
Hào quang dần thu lại.
Mùi hương vẫn tràn ngập.
Minh Vương mở ra đôi mắt say mê, khẩn cấp nhìn Bộ Phương:
- Người trẻ tuổi à, mau… mau cho bổn vương một chén!
Ngửi mùi này, nước miếng trong miệng Minh Vương cũng ứa ra.
Làm sao thơm như vậy! Hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương thơm như vậy! Ở trong Minh Khư, hắn căn bản chưa từng nếm thử món ăn thơm như vậy.
Cẩu gia và Tiểu U cũng nghiêm túc nhìn Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương cong lên.
Phản ứng của mọi người vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Mị lực của Phật Nhảy Tường thiên phẩm tự nhiên không thê cản trở, tiêu phí nhiều nguyên liệu nấu ăn cao cấp như vậy… hiệu quả món ăn, tự nhiên không giống bình thường.
Lấy ra một bát sứ thanh hoa, Bộ Phương chuẩn bị bắt đầu nấu canh.
Danh Sách Chương: