Chu Thông nheo mắt, khoát tay, trong nháy mắt kéo tấm vải đỏ, ba chữ Thiết Tiên Lâu cũng hiện lên.
Sau lưng hắn, trận pháp đã bố trí đồng thời nổ vang, tia sáng phóng lên cao, ánh lửa chói mắt.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nóng bức.
Song, cũng không có tác dụng gì! Các thực khách chung quanh mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ tò mò nhìn thoáng qua Thiết Tiên Lâu.
Ở Thiên Lam Thành còn có người dám mở quán ăn thứ hai sao? Thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là Bộ lão bản?
Chu Thông có vẻ lúng túng, hắn mở mắt nhìn đám người xung quanh dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Bọn ngu xuẩn này biết cái gì!
Chu Thông là gần nhất đẳng đầu bếp của Thao Thiết Cốc, bọn hắn may mắn được ăn món ăn hắn nấu, quả thực là phúc phần của bọn hắn!
Nếu như không phải vì phá hủy quán ăn nhỏ đối diện, Chu Thông có tự hạ thân phận mở quán ăn này không?
Hiện giờ đám người kia trả vẫn còn bộ dạng hoài nghi, gần nhất đẳng đầu bếp của Thao Thiết Cốc như hắn há lại có thể để đám người ngu xuẩn này hiểu được?
Nhưng Chu Thông chỉ khoát tay áo, liếc nhìn đám người ngu xuẩn, xoay người tiến vào trong phòng bếp, hắn chuẩn bị lấy ra mấy món ăn mỹ vị để hấp dẫn những thực khách này.
Nếu muốn phá hủy quán ăn đối diện, không lấy ra chút bản lãnh thật sự sẽ rất khó.
Dù sao trải qua tìm hiểu của hắn, quán ăn Vân Lam của Bộ Phương rất nối tiếng ở Thiên Lam Thành, lượng thực khách vô cùng đông đúc.
Cho nên, một lát sau, Chu Thông bắt đầu từ trong phòng bếp đi ra, giờ phút này hắn đã mặc áo choàng đầu bếp đặc biệt của Thao Thiết Cốc.
Một tay cầm một cái chảo, một tay cầm con dao làm bếp đi tới cửa, chảo nóng bốc khói nghi ngút.
Nguyên liệu nấu ăn cũng sai người chuẩn bị.
Trong nồi, dầu sôi sùng sục, tản ra nhiệt khí.
Con dao làm bếp hỏa hồng sắc trong tay Chu Thông xoay chuyển, vung vẩy cái đuôi sáng rực, sắc lạnh như một cây chổi lửa.
Từng loại nguyên liệu nấu ăn được con dao làm bếp cắt thành mảnh nhỏ.
Động tác của Chu Thông vô cùng thành thạo, hơn nữa động tác của hắn còn lưu loát, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Sau khi cắt nhỏ các nguyên liệu nấu ăn.
Chu Thông cầm con dao làm bếp hỏa diễm múa một đao hoa, sau đó cất con dao làm bếp.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn chuẩn bị một cái chậu sứ lớn, đổ bột mì dùng linh mạch xay nghiền, đầy rẫy linh khí, sau đó đổ nước sôi vào.
Chu Thông cũng không quan tâm đến nhiệt độ bên trong, chân khí bao trùm bàn tay, bắt đầu thi triển một loại kỹ xảo đặc biệt.
Kỹ thuật nhào bột nguội thật điêu luyện, làm người ta nhìn thấy mà hoa mắt.
Chân khí quanh người hắn không ngừng phập phồng, phảng phất như nhảy múa.
Đây là kỹ xảo chế biến bột nếp đặc biệt của Thao Thiết Cốc, mỗi một vị đầu bếp đều được học một cách hệ thống.
Ở bên trong Thao Thiết Cốc, có học đường vô cùng chuyên nghiệp, đặc biệt dùng để huấn luyện đầu bếp, mỗi vị đầu bếp của Thao Thiết Cốc đều từ đó đi ra.
Bất kể là Văn Nhân Sửu, hay là Chu Thông, đều là học viên học phủ của Thao Thiết Cốc.
Học viên trong học phủ, thậm chí còn có thể đạt đến nhất đẳng đầu bếp!
Sau khi nhào xong bột mì, Chu Thông bất giác thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu, xung quanh đã có không ít người bị động tác của hắn hấp dẫn.
Rất nhiều người cũng tò mò, hắn đang nấu nướng món gì.
Sau khi cắt nguyên liệu nấu ăn thành mảnh nhỏ trộn lẫn với nhau, sau đó nhào với bột mì, từng viên nhỏ được Chu Thông ném vào trong nồi dầu.
Trong nồi dầu sôi cuồn cuộn, màu vàng nóng hổi, bọt mép sôi trào.
Trong nháy mắt những viên bột vào nồi, nồi dầu phát ra tiếng xèo xèo, dầu văng khắp nơi, hơi nóng bốc lên, sủi bọt càng thêm dữ dội.
Một mùi thơm phiêu đãng bay ra, mùi thơm đó! khiến cho hai mắt không ít thực khách chung quanh sáng ngời, ngạc nhiên vạn phần!
Rất nhiều người cũng đưa mắt nhìn nhau.
Tựa hồ! quán ăn này cũng có chút không tầm thường.
!
Dương Mỹ Cát nhìn Bộ Phương tưới nước sốt lên thịt sườn, vẻ mặt không khỏi hưng phấn,
Kính nể vô cùng.
Nhìn động tác của Bộ Phương vô cùng lưu loát, cùng với vận dụng chân khí trong quá trình nấu nướng, Dương Mỹ Cát càng thêm kinh hãi, lâu nay nàng vẫn cho rằng nấu nướng quả thực đơn giản hơn luyện đan rất nhiều.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy Bộ Phương nấu nướng, vận dụng rất nhiều thứ còn nhiều hơn luyện đan.
Đây thật sự là một môn thủ công đòi hỏi học vấn! Không hề đơn giản so với luyện đan!
Bộ Phương thấy vẻ mặt Dương Mỹ Cát hưng phấn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn lấy từ trong hộp đựng dao một con dao làm bếp màu đen nặng nề, đưa con dao làm bếp cho Dương Mỹ Cát.
Nắm chặt con dao làm bếp, Dương Mỹ Cát cảm nhận được một cảm giác trầm trọng, chân khí trong cơ thể tựa hồ cũng bị ức chế.
- Cầm con dao làm bếp này, chỗ này có nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ nhiệm vụ của ngươi chính là cắt xong toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn này.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Nói xong, hắn bưng ra phía ngoài thịt sườn và cơm Long Huyết chuẩn bị cho hai tên ăn hàng, đi ra khỏi phòng bếp.
Dương Mỹ Cát cầm con dao làm bếp, da thịt trên người nàng cũng hơi kích động, con dao làm bếp này nặng đến kinh người, còn không ngừng hấp thu chân khí của nàng, tại sao có thể thần kỳ như thế?
Cầm con dao làm bếp, Dương Mỹ Cát đi tới vị trí Bộ Phương giao phó, ở đó! có củ cải chất đầy như núi nhỏ.
Đây là muốn nàng cắt củ cải?
Hơn nữa còn là cắt củ cải một ngày?
Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, hơi nóng và mùi thơm cuồn cuộn tràn ngập, bưng ra hai món ăn.
Một gười một chó đã sớm chuẩn bị xong ngồi trên bàn ăn nhất thời ánh mắt sáng bừng.
Khi chia thịt sườn và cơm Long Huyết ra bày trước mặt Cẩu Gia và Tiểu U, một người một chó bắt đầu vội vàng dùng bữa.
Nhưng sau khi Tiểu U ăn được vài miếng, phát hiện có cái gì không đúng.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Bộ Phương.
Danh Sách Chương: