- Trời của ta a!!
Đó là một loại cảm giác thật khác biệt, giống như có một ngàn bàn tay nhỏ bé đang trêu chọc cả người hắn, trong khoang miệng hàm chứa một quả bom đầy hương thơm. Đôi môi cũng giống như mất đi tri giác, đầu lưỡi giống như một khối thiết được đun lên đỏ rực, cảm giác này quả thực khó có thể nói rõ.
Ừng ực, hắn thậm chí không kịp cắn, khối đậu hủ Ma Bà giống như bàn ủi từ trong cổ họng hắn chui vào trong bụng, làm cho dạ dày của hắn trong nháy mắt bùng lên lò lửa, rung động hôi hổi.
- Thật cay! Nhưng cũng thật là đã!
Vị binh lính này, đôi mắt cũng trở nên ươn ướt, môi hắn đỏ hồng, hơi hơi hà khí, mũi đỏ bừng, cảm giác cả người như lọt vào trong dãy núi lửa, sôi trào lên, dục hỏa… đốt người!
Nhóm binh sĩ chung quay đều trông mong nhìn nhìn tên lính ăn đậu hủ Ma Bà này. Bọn họ tò mò hương vị của đậu hủ Ma Bà này, bởi vì mùi hương kia thật sự khiến bọn họ muốn ngừng mà không được.
Mỹ thực trong Tây Huyền Thành đại đa số lấy cảm giác cay đã làm chính, loại mỹ thực cay mười phần này thật sự khiến bọn họ không có chút chống cự nào… Nhưng là bởi vì mỹ thực này sử dụng nguyên liệu phổ thông nấu ra, cho nên bản thân bọn họ mới cảm thấy có chút do dự.
Nếu đậu hủ Ma Bà này sử dụng chính là nguyện liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí nồng đậm, bọn họ giờ phút này đã trở nên điên cuồng tranh đoạt rồi, không có chút do dự nào.
- Hương vị này… ô ô… quả thật… quá sung sướng rồi!
Miệng của binh lính này đều run lên, đầu lưỡi giống như bị vị cay của đậu hủ Ma Bà này đánh bại.
Ánh mắt người chung quanh đột nhiên nhất thời đều sáng lên, đều nuốt nước bọt, sau đó ánh mắt nhìn về phía đậu hủ Ma Bà kia giống như sói đói nhìn mồi.
Còn cần quản ngươi có phải mỹ thực linh khí hay không! Thoạt nhìn ngon như vậy… không ăn thật uổng phí a!
- Cho ta một phần!
- Ta cũng muốn một phần, lão tử thích nhất chính là mỹ thực cay nóng!
- Mau mau! Ta thật là thèm khát khó nhịn!
……..
Thanh âm ồn ào vang lên liên tiếp, những binh lính này đều chen chúc trước mặt Bộ Phương, thần tình kích động reo lên. Có binh lính đầu tiên ra mặt nhấm nháp rồi, bọn họ rốt cục không thể nhẫn nhịn.
Bên trong mùi hương tỏa ra lúc trước, bọn họ đã muốn nhịn không nổi rồi.
Sắc mặt của Ngụy Đại Phúc nhất thời khó coi vô cùng, nhóm người này như thế nào có thể như vậy a! Các ngươi là binh lính… là binh lính cần phải lên chiến trường, món ăn này cho dù có ngon như thế nào… thì cũng chỉ là một món ăn phổ thông, không phải do nguyên liệu nấu ăn linh khí nấu ra, các ngươi như thế nào tăng trạng thái của các ngươi lên tình trạng tốt nhất? Đến lúc đó lên chiến trường… đây đều là chuyện tình liên quan đến tính mạng a!
- Các ngươi không thể như vậy… đây là món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông nấu ra!
Ngụy Đại Phúc nhìn đám binh sĩ nhốn nháo kia, nhất thời trên mặt có chút không nhịn được, mở miệng nói.
- Bịch! Mẹ nó! Thật đã a!
Ngụy Đại Phúc vừa mới nói xong, nhất thời một sĩ binh tới gần hắn, oạch một tiếng, nuốt một khối đậu hủ Ma Bà, còn không kịp nhấm nháp cảm giác, liền rống lớn một tiếng. Chỉ một tiếng rống này, mấy phần tương ớt trong miệng hắn… liền bắn lên trên mặt của Ngụy Đại Phúc.
Hương vị cay độc trong nháy mắt lan tỏa ra trên mặt Ngụy Đại Phúc, ta con mẹ nó… Nước mắt của Ngụy Đại Phúc cũng sắp chảy ra, vị cay độc kia kích thích da của hắn, làm cho hắn cảm thấy được một cảm giác cháy nóng bỏng rát.
Hắn liền lui sang một bên, lấy tay dùng sức xoa mặt, xóa bỏ đi cảm giác nóng cháy kia.
Chỉ là khi hắn lần nữa ngẩng đầu, một cảnh tượng trước mắt khiến hắn mở miệng lớn lên, kinh hãi trong đôi mắt rốt cuộc không thể che giấu.
Cái này…
Trên mặt bọn binh lính đều toát ra tư thái hạnh phúc, bọn họ híp mắt, hà khí, cầm bát sành trên tay, liếm môi hồng nhuận, chóp mũi toàn là mồ hôi.
Loại biểu tình hạnh phúc này, Ngụy Đại Phúc cơ hồ chưa từng gặp qua trên người bọn binh lính, cho dù là đồ ăn hắn từng làm… Bọn binh lính này cũng chỉ là cảm thấy thích ăn nhưng cũng vô pháp khiến bọn họ lộ ra thần sắc hạnh phúc như vậy.
Chẳng lẽ đậu hủ kia thật sự ngon đến như vậy sao?
Ngụy Đại Phúc lúc này không nhịn được nuốt nuốt nước bọt.
Chậu sành của Bộ Phương dù sao cũng là có chút nhỏ, chỉ sau chốc lát cả một chậu đậu hủ Ma Bà nóng bỏng liền sạch trơn, ngay cả đáy chậu cũng đều bị vét sạch sẽ, cuối cùng tranh đoạt không còn gì.
Bộ Phương bị một đám người bao vây, nhất thời đám binh sĩ phía xa xa không nhịn được vươn đầu qua, bọn họ cũng tò mò, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ cũng thấy được thần thái của đám binh lính, phi thường giật mình.
- Nơi này cư nhiên có món ăn ngon?! Mẹ nó! Đám tôn tử các ngươi cư nhiên không gọi chúng ta đến?!
- Mẹ nó chứ! Có ý tứ gì hả? Đã ăn xong rồi?
- Con mẹ nó… Các ngươi điên rồi, món ăn do nguyên liệu phổ thông làm ra các ngươi cũng có thể ăn ngon như vậy? Các ngươi đợi lát nữa lên chiến trường là muốn chết sao?
……..
Cả doanh địa nhất thời đều nghị luận, chỉ là sĩ binh được ăn mỹ thực của Bộ Phương liền không vui rồi. Bởi vì bọn họ phát hiện một chuyện sởn cả gai ốc, chỉ là bọn họ cảm giác cả người đều trở nên ấm nóng lên, giống như có khí lực vô cùng, tốc độ lưu động chân khí trong cơ thể còn nhanh hơn lúc trước.
Trạng thái của bọn họ… cư nhiên đã đạt đến đỉnh phong! Liền giống như ăn mỹ thực linh khí!
Không thể tin nổi a!
Ánh mắt đám binh sĩ đã liếm sạch bát sành nhìn về phía Bộ Phương nhất thời trở nên rạng rỡ, có hồn! Nhất thời trở nên nóng cháy vô cùng!
- Dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường có thể làm ra món ăn mỹ vị như vậy, hơn nữa còn có thể tăng lên trạng thái bản thân…
Trong Hỏa Đầu Quân từ khi nào xuất hiện đầu bếp ghê gớm như thế?!
Ngụy Đại Phúc cắn răng, nhóm đầu bếp chung quanh cũng chau mày nhìn nhìn Bộ Phương. Bởi vì một đạo món ăn này của Bộ Phương hấp dẫn đám binh lính đến. Còn món ăn bọn họ tỉ mỉ nấu ra trở thành không ai hỏi thăm, hoặc lòng người ăn món này cũng không còn đặt trên món ăn của bọn họ, trở nên có chút không yên lòng.
Tư thái của những binh lính này chính là không tôn trọng tay nghề nấu ăn của bọn họ. Bọn họ rất không vui.
- Làm gì làm gì?! Chỉ là ăn một bữa cơm lại khiến các ngươi giống như đánh chiến? Có phải hay không lão tử quá phóng túng các ngươi rồi?
Thống lĩnh Chu Việt nhất thời xụ mặt, chắp tay phía sau từ xa đi đến.
Cau mày, nhìn thấy đám sĩ binh náo loạn ầm ầm như cái chợ, bất mãn quát lớn nói.
Thống lĩnh vừa mở miệng, bọn lính đều an tĩnh ngoan ngoãn trở lại, bọn họ đều lựa chọn mỹ thực linh khí khác.
Cho dù là đám binh sĩ ăn đậu hủ Ma Bà cũng như vậy, bởi vì đậu hủ Ma Bà vốn cũng không có nhiều, bọn họ chỉ là thưởng thức hương vị, muốn ăn no… đó là không có khả năng!
Chính là nếu đã nếm qua món đậu hủ Ma Bà này, vẻ mặt đám binh sĩ lần nữa ăn món ăn linh khí kia liền trở nên có chút khó coi, bộ dáng kia giống như đang nhai nuốt sáp.
- Phi! Đây là cái thứ gì… khó ăn như vậy a!
- Đây là cho heo ăn sao? Thật khó ăn… Vị cay này, quả thực giống như trần qua nước sôi!
- Tay nghề nấu nướng của nhóm đầu bếp hiện tại yếu đi như vậy sao? Món ăn nấu càng ngày càng khó ăn!
………
Bọn sĩ binh ăn một ngụm món ăn linh khí, nhất thời bọn họ đều không nhịn được nói thầm. Thanh âm của bọn họ không quá lớn nhưng đều bị nhóm đầu bếp của Hỏa Đầu Quân nghe được.
Vẻ mặt Ngụy Đại Phúc bị tức đến méo xẹo…
Đều đã nấu nướng tỉ mỉ như vậy chỉ đổi lại một câu cái thứ gì vậy? Miệng các ngươi đều khó nuôi như vậy sao… Oạch? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì một bát đậu hủ Ma Bà kia?
Không chỉ có Ngụy Đại Phúc, sắc mặt nhóm đầu bếp nấu ăn cũng rất không tốt. Bọn họ cũng đã nghĩ ra nguyên nhân, đều nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt rất không hòa thuận.
Bộ Phương một chút cũng không hoảng loạn, không hề để ý ánh mắt hung tợn của mọi người chung quanh.
Món ăn ta làm ra ngon… liền trách ta rồi?
- Như thế nào không muốn ăn? Không ăn thì thu thập đàng hoàng cho ta nhanh lên, chuẩn bị hành quân xuất phát!
Chu Việt bới một ngụm cơm, thần tình ghét bỏ nhìn quét qua đám sĩ binh, lạnh lùng nói.
Thống lĩnh đã lên tiếng, bọn lính mới không tình nguyện bắt đầu ăn cơm. Dù sao trên chiến trường người là thiết, cơm là thép, không ăn no thì sẽ chết hết…
Ngực Ngụy Đại Phúc phập phồng kịch liệt, da mặt nhóm đầu bếp chung quanh tựa hồ cũng không ngừng run rẩy.
Nhóm đầu bếp nấu ăn bọn họ trong Hỏa Đầu Quân đều là có tư lịch. Hiện giờ không nể mặt mũi bọn họ như vậy, bọn họ đối với Bộ Phương cũng liền có chút bất mãn.
Một đám người vây quanh lại, cư nhiên hình thành một cỗ cảm giác áp bách vô hình. Bọn họ muốn Bộ Phương cúi đầu… muốn để Bộ Phương biết, cái gì gọi là tôn kính tiền bối!
Chỉ là một người mới thôi, con mẹ nó còn muốn lên trời hay sao?!