Trong trí nhớ của Chu Thông, chưa từng ngửi thấy mùi nào thối như vậy.
Đặc biệt là, mùi thối này lại đến từ món ăn.
Nhìn đám người chung quanh hưng phấn ăn, trên mặt người nào cũng toát ra vẻ vui mừng.
Chu Thông thật sự ngơ ngác, chẳng lẽ món ăn gần như bốc mùi thối ngút trời kia thật sự rất ngon?
Từ trong đáy lòng, Chu Thông không tin, làm đầu bếp của Thao Thiết Cốc, chưa có món ăn nào hắn chưa từng ăn, nhưng chưa bao giờ nghe nói những món ăn có mùi sẽ ngon như thế nào.
Đó là món ăn hoàn toàn thoát ra khỏi thế giới quan của hắn.
Trong phòng bếp, Bộ Phương chậm rãi đi ra.
Hắn lau nước đọng trong tay, hắn trở lại trong phòng bếp nấu thịt sườn và cơm Long Huyết cho Cẩu Gia và Tiểu U, sau khi ăn xong, lại một lần nữa đi ra.
Tình huống bán đậu phụ thối nhộn nhịp không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ở Thiên Lam Thành, đậu phụ thối của hắn là một chiêu bài, không người nào không biết.
Trọng điểm là, cho dù ở quán ăn Vân Lam, Bộ Phương cũng rất ít khi nấu đậu phụ thối, cho nên các thực khách ở Thiên Lam Thành có rất ít cơ hội ăn đậu phụ thối
Lần này có thể ăn đậu phụ thối thật sự rất vui mừng.
Các thực khách Thiên Lam Thành không phải người ngu, từ khi quán ăn của Chu Thông mở đối diện quán ăn của Bộ lão bản, bọn họ cũng biết đối phương có ý đồ không tốt.
Nhưng bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ biết là món ăn của ai ngon thì họ đến đó.
Cho nên bọn họ căn bản không quan tâm Thiên Lam Thành có bao nhiêu quán ăn.
Bọn họ có thể tưởng tượng, sau này, ở Thiên Lam Thành, quán ăn có thể mọc lên như như măng mọc sau mưa.
Nhưng bọn họ cũng không thèm để ý đến mấy cái này, bọn họ chỉ để ý có thể được ăn thức ăn ngon hay không.
Ví dụ như đậu phụ thối của Bộ lão bản!
Lần này có thể ăn đậu phụ thối thật sự khiến bọn họ cảm thấy vui mừng.
Thối đến mức tận cùng, bọn họ cũng ăn đến mức tận cùng!
Nói ra chuyện này phải cảm tạ Chu Thông...!Nếu như không phải nhờ hắn, Bộ lão bản làm sao có thể lấy ra món ăn mỹ vị, vô địch Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển?
Để cảm tạ Chu Thông, không ít thực khách cũng chạy đến quán ăn của Chu Thông, hỏi thăm giá món ăn, tính toán mua một phần món ăn của Chu Thông.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Chu Thông nhìn đám người kia quả thực giống như một đám kẻ điên.
Một loạt mùi hôi thối bức tới, làm vẻ mặt Chu Thông tái xanh.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng đi tới bên cạnh Dương Mỹ Cát.
Đậu phụ thối trong nồi đã còn bao nhiêu, nước canh quay cuồng, hơi nóng bốc lên cao.
Gương mặt Dương Mỹ Cát đỏ bừng, hưng phấn, nhìn đậu phụ thối trong tay nàng được bán ra, loại cảm giác thành tựu này khiến Dương Mỹ Cát tựa hồ cũng say mê.
Đây là cảm giác không thể cảm nhận khi luyện đan!
Dương Mỹ Cát đột nhiên cảm giác được đi theo Bộ Phương học nấu ăn cũng không tệ!
Bộ Phương gắp một miếng đậu phụ thối từ trong nồi Huyền Vũ, nước súp màu đen từ trên miếng đậu phụ nhỏ xuống, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đậu phụ thối phát sáng như pha lê, nếu như không phải có mùi thối ngất trời, nhìn qua miếng đậu phụ thối này vẫn khiến người ta có cảm giác muốn ăn.
Bộ Phương nhìn sắc mặt Chu Thông đã trở nên xanh mắt.
Chậm rãi vung tay.
Nhất thời miếng đậu phụ thối mau chóng bay về phía Chu Thông.
- Đừng nói ta khi dễ ngươi, ngươi cho ta nếm thịt viên chiên, ta cũng cho ngươi nếm thử đậu phụ thối.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Chu Thông nhíu mày, vung tay lên, đỡ lấy miếng đậu phụ thối, một mùi thối xông vào mũi.
Cố gắng kìm hãm mùi thối, Chu Thông nheo mắt nhìn miếng đậu phụ thối, phía trên tựa hồ có quang hoa lưu chuyển, linh khí thỉnh thoảng lan tràn.
Chu Thông khẽ rùng mình, quả nhiên không tầm thường.
Nhưng...!cái này thật sự có thể ăn sao? Thối như vậy? Làm cho người ta không muốn bỏ vào miệng!
Chẳng qua, nhìn mọi người chung quanh ăn rất vui sướng, trong lòng Chu Thông cũng có chút dao động và do dự.
Chẳng lẽ ăn rất ngon? !
Cũng đúng, nếu Bộ Phương là người có thể đánh bại Văn Nhân Sửu, không thể nào chỉ lấy ra một món ăn có mùi thối.
Nếu món đậu phụ thối này thật sự ăn ngon, vậy ván chơi này Bộ Phương mới có cơ hội.
Chu Thông hé miệng, khẽ cắn một miếng đậu phụ thối.
Khi cắn răng, một cảm giác hơi buốt lan tràn trên hàm răng, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Miếng đậu phụ thối đen kịt bị cắn, mùi thối mãnh liệt lan tỏa trong miệng, nhưng thần kỳ chính là...!mùi thối này ở trong miệng hoàn toàn không có cảm giác làm cho người ta ngửi thấy mùi hôi thối!
Ngược lại...!có một mùi thơm!
Chẳng lẽ cái này gọi là thối đến mức tận cùng thì thấy thơm?
Chép chép...
Mọi người chung quanh ăn rất vui sướng, Chu Thông cũng không kìm lòng được cắn vài miếng, đậu phụ thối vào bụng, mùi vị thật sự rất ngon.
Sau khi ăn đậu phụ thối, Chu Thông phảng phất sinh ra sức miễn dịch với mùi thối xung quanh, không còn chịu ảnh hưởng.
Ăn hết miếng đậu phụ thối, Chu Thông bỗng nhiên trầm mặc.
Sau một khắc, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Chu Thông bắt đầu thu dọn nồi chảo.
Hắn chăm chú nhìn Bộ Phương, không nói gì, chỉ kêu người thu dọn đồ đạc, đóng cửa tiệm, dừng buôn bán.
Hắn biết, có đậu phụ thối ở đây, hiện giờ buôn bán, hắn không sánh bằng Bộ Phương.
Huống chi, sau khi ăn món đậu phụ thối, Chu Thông cũng không còn tâm tư buôn bán.
Đậu phụ thối bán hết, Chu Thông cũng vừa vặn đóng cửa.
Bộ Phương chỉ khẽ nhếch miệng, đối với chuyện này tựa hồ cũng không thấy kỳ quái.
Một tay hắn cầm nồi Huyền Vũ, đi vào trong quán ăn, chỉ chốc lát sau trở lại trong phòng bếp.
Trong quán ăn, Tiểu U và Tiểu Hắc cũng vừa ăn xong.
Tiểu U tức giận, hiện giờ lượng cơm Long Huyết của nàng lại bị Bộ Phương khấu trừ không ít.
Bộ Phương thay đổi rồi, hắn trước kia không phải như thế.
Trong lòng Tiểu U đầy ủy khuất.
- Lão Dương vào đi, tiếp tục luyện tập kỹ thuật dùng dao.
Danh Sách Chương: