Ai cũng không dự đoán được, bộ Phương sẽ lấy ra một cái nồi.
Tất cả mọi người xem thật khẩn trương, đó thật là một cái nồi, không phải lò đan luyện đan sư dùng luyện chế đan dược.
Vốn có người tưởng Bộ Phương lấy ra là lò đan, nhưng sau khi nhìn rõ ràng, cũng cười phá lên, tiếng cười kia toàn vẻ châm biếm.
- Lão tử còn nghĩ rằng xuất hiện một luyện đan sư! Kết quả con mẹ nó là một cái nồi!
- Nồi nhỏ chế thuốc? Tiểu tử này chẳng lẽ là một y sư?
- Thối lắm, ngươi thấy ai dùng nồi luyện dược? Cho dù là y sư, luyện dược cũng phải dùng bếp lò?
…….
Một đám người phía dưới nhất thời nghị luận, tranh luận không ngớt.
Bốn người trên lôi đài tiếp xúc gần nhất, bọn họ thấy rõ ràng, đây thật là một cái nồi.
Không chỉ có nồi… con mẹ nó còn có thái đao.
Khi Bộ Phương lấy ra Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, cả khu vực giống như nổ tung.
- Trời a! Đang làm cái gì?
Tiểu tử này muốn nấu ăn sao? Một tên nấu ăn cũng đến tham gia chọn lựa?
Lòe thiên hạ?
Tất cả mọi người khó hiểu, tất cả mọi người ngờ vực, thái đao, nồi… hai công cụ mang tính dấu hiệu này xuất hiện, nói Bộ Phương không phải đầu bếp, bọn họ cũng không tin.
Phúc Bá cười cười không nói gì:
- Nam Cung tiểu thư… đây thật là một truyện cười náo loạn a.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, sắc mặt của Nam Cung Uyển cũng không trở nên khó coi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giống như mang theo một tầng thâm ý.
Phúc Bá liếc mắt nhìn Nam Cung Uyển thật sâu, ánh mắt lại dừng trên lôi đài.
Bốn người chỉ xem như Bộ Phương tới gây cười, cho nên cũng không chú ý nhiều đến Bộ Phương.
Lưu chuyển chân khí trên người bọn họ khởi dậy, từ trong không gian linh khí lấy ra bếp lò thanh đồng.
Trong bốn người có ba người là y sư, một người là độc sư.
Nhưng mặc kệ là y sư hay là độc sư, thủ đoạn luyện dược vẫn cần dùng lò dược.
Lò dược so với lò đan tự nhiên kém một chút, nhưng so với lò đan, lò dược dễ thao tác hơn.
Một gốc linh dược xuất hiện trên đài thanh đồng.
Linh dược này tản ra dược hương nồng đậm, linh khí phóng lên cao như nước lũ, dây dưa cùng nhau, tác động đến tâm thần của người.
Ánh mắt một vị y sư co rụt lại, hít sâu một hơi, sau khi đập nát linh dược, đổ vào trong lò dược.
Châm lửa, đốt lò, lò dược kia nhất thời đỏ đậm lên.
Sau hồi lâu, hơi nóng hôi hổi bốc lên từ trên lò dược.
Y sư lấy ra một trái cây đỏ.
Ánh mắt y sư này phi thường chuyên chú, hai tay bóp mạnh lên trái này, dùng phương thức kỳ quái uốn éo, lột vỏ trái cây.
Chiêu thức khiến không ít người trầm trồ kinh thán.
Thủ pháp xử lý dược liệu của y sư là mấu chốt luyện dược.
Dược liệu nếu xử lý không tốt, vậy làm sao luyện ra dược tốt?
Một độc sư khoác áo bào xám, hơi thở hơi hung ác, trong tay hắn không biết khi nào xuất hiện con rắn dài vảy lóng lánh.
Rắn dài phun thư, thư tối đen, có kịch độc.
Mặt độc sư không đổi sắc, bàn tay sờ lên, tại thất thốn của rắn đâm ra một lỗ thủng, ngón tay cái và ngón trỏ chui vào, đào ra một viên mật tối đen.
Đặt mật rắn lên mũi ngửi, khóe miệng độc sư nhếch lên.
Số lượng độc sư ít hơn y sư, bởi vì trở thành độc sư rất mạo hiểm, dù sao phải giao tiếp với độc vật.
Nhưng bọn họ đều rõ ràng, độc sư chân chính dễ dàng khiêu chiến với luyện đan sư hơn y sư.
Mạo hiểm cùng lợi ích thu được là tương đương.
Tuy độc sư nguy hiểm nhưng bởi vì nguy hiểm, dược tán bọn họ luyện chế ra, dược hiệu càng thêm kinh người.
Trước đây, ở Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển từng có độc sư tiến đến ba mươi hạng đầu, chấn động một thời.
Phải biết rằng, năm mươi hạng đầu đều là ghế của luyện đan sư, kỳ nhân dị sĩ có thể xâm nhập, quả thật là kỳ tích.
Bốn người dự thi đều phát huy thủ đoạn của bọn họ.
Tuy chỉ là thi đấu sơ tuyển, nhưng không ai dám lơ là.
Bởi vì mỗi một lần luyện dược đều cần đầu tư rất nhiều tinh lực, nếu không một khi có sai lầm nhỏ, đó là ý nghĩa bọn họ thất bại trong luyện dược.
Giá lớn kia… bọn họ không thể chịu đựng nổi.
Bỗng nhiên, ngay khi bốn người dự thi chăm chú luyện dược.
Một vị thối như có như không đột nhiên bay từ xa đến.
Vị thối? Ai luyện dược thất bại? Đốt khét bếp lò rồi? Đây là ý tưởng đầu tiên trong đầu nhiều người.
Nhưng rất nhanh, cái mũi của bọn họ giật gật, nhận ra vài phần không thích hợp.
Vị thối kia không giống mùi khét a?
Một vị y sư nhịn không được, quay đầu nhìn nơi bắt nguồn vị thối, chỉ thấy Bộ Phương lấy ra một chậu đào đặt lên đài thanh đồng.
Vị thối kia tràn ngập khắp đài thanh đồng.
Long Cốt Thái Đao vừa chuyển, giống như có lưu tinh hiện lên.
Mọi người thoáng cảm thấy hoa mắt, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đều được xắt xong.
Đổ nguyên liệu nấu ăn vào nồi xào, nhất thời tiếng động xuy xuy vang vọng không dứt.
Nhìn thấy hơi nóng bốc lên trong nồi, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Tiểu tử này thật nấu ăn trên lôi đài… hắn ghê gớm như vậy, sao còn không lên trời?
Mùi hương nhàn nhạt và mùi thối nhàn nhạt, hương vị hỗn hợp này khiến mọi người cảm thấy hơi cổ quái.
Bốn người trên lôi đài cũng thu lại ánh mắt, trong lòng lơ đễnh.
Tuy hương vị hơi cổ quái, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng bọn họ phát huy là tốt rồi.
Khi bọn họ chăm chú tiến hành luyện dược, Bộ Phương bắt đầu bước kế tiếp.
Hắn đi đến trước mặt chậu đào trên đài thanh đồng, tùy tay vung vẫy, cái nắp bị vỗ bay.
Nhất thời, mùi thối vốn nhàn nhạt trở nên càng thêm nồng đậm, giống như có người đánh rắm trước mũi bọn họ…
- Mẹ ôi! Cái quỷ gì vậy! Thối như vậy?
- Tiểu tử này đang làm gì? Sao lại thối như vậy? Trong chậu kia đựng là phân sao?
- Nấu ăn? Đây là tên hề từ đâu đến, con mẹ nó đang nấu phân sao?
Danh Sách Chương: