Đây là một cỗ dao động thập phần đáng sợ, làm cho tất cả mọi người trong Đế Đô đều cảm thấy tuyệt vọng. Dao động kia giống như là ác ma từ vực sâu đi ra, muốn hoàn toàn cắn nuốt người, muốn hoàn toàn phóng đại sợ hãi trong lòng người.
Cơ Thành Tuyết ngơ ngác nhìn nhìn ngọc phù giống như vầng thái dương kia. Hào quang kia khiến ánh mắt hắn đau đớn, làm cho hắn không nhịn được chảy nước mắt, chỉ là hắn căn bản không thể khống chế thân thể của chính mình, vừa rơi lệ vừa mở to miệng hít thở, đó là bị hơi thở đáng sợ gây ra áp lực.
Hơi thở hủy diệt vầng thái dương kia phát ra làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù là Bộ Phương cũng trừng lớn đôi mắt, hít sâu một hơi.
“Linh phù cho trận pháp Chí Tôn vẽ? Đó là trận pháp sao… cảm giác thật đáng sợ!” Trong lòng Bộ Phương rung mạnh, trận pháp nổ mạnh ra kia giống như là một quả bom chuẩn bị nổ tung ở không trung, lực phá hoại kia khiến Bộ Phương kinh hãi.
Trận pháp Bộ Phương cũng không xa lạ, giống hắn mỗi lần được hệ thống truyền tống đều là đạp lên Truyền Tống Trận. Nhưng trận pháp nổ mạnh này lại khiến Bộ Phương có cảm giác đáng sợ như đối mặt với trận bom quân sự kiếp trước, hoàn toàn khiến hắn sinh ra khái niệm mới đối với trận pháp.
Ầm ầm ầm!
Trong trận pháp nổ mạnh, từng đạo sóng gợn khuếch tán ra, không ngừng phóng thích phân tán ra, nhấc lên từng đợt kình phong mãnh liệt.
Tiểu Hắc Cẩu nhíu mắt lại, liếc mắt nhìn quét qua chung quanh, rầm rì một tiếng, bước nhẹ ra, bắt đầu từ trên người Á Long thật lớn kia trôi nổi lên, chậm rãi mà tao nhã đi đến Bạo Tạc Ngọc Phù giống như vầng thái dương kia.
Ngọc phù run rẩy bay đến gần Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cũng từ từ đi đến ngọc phù kia.
Cuồng phong nhấc lên, làm cho bộ lông trên người Tiểu Hắc đều bay phấp phới, nâng lên móng vuốt tròn trĩnh xinh xắn, ánh mắt của Tiểu Hắc trong khoảnh khắc nổi lên quang mang màu trắng. Sau đó giống như cả thiên địa tại đây trong nháy mắt bị thổi quét qua, áp chế xuống, hóa thành một cái chụp trong suốt, phủ áp lên ngọc phù này.
Năng lượng trên người ngọc phù không ngừng bị áp chế, rất nhanh liền hóa thành một quang cầu thủy tinh, hào quang kia phi thường mãnh liệt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên quang cầu ngọc phù giống như quả bóng cao su này, Tiểu Hắc mở miệng, sau đó tùy tay ném đi, linh hoạt vung móng vuốt ra. Quang cầu liền hóa thành một đạo quang ảnh, giống như sao băng xẹt qua hư không, phóng nhanh ra, thanh âm rầm vang lên, liền biến mất vô tung.
Ầm!!
Rất xa, mọi người giống như ở một địa phương cách Đế Đô thập phần xa xôi nghe được tiếng nổ vang mạnh, mặt đất hơi hơi chấn động, một đạo khói đen tinh tế từ trên mảnh đất xa xôi kia dựng lên.
Một lần nữa dừng trên mặt đất, Tiểu Hắc ngáp một cái, liền đi vào trong tiểu điếm, tìm một vị trí nằm súp xuống, không tiếp tục để ý sự tình nơi này nữa.
Tất cả mọi người trong Đế Đô đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nhìn vào Cẩu gia kia nằm sắp trên mặt đất.
Uy năng linh phù kia lúc trước đáng sợ thế nào tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được. Khi rất nhiều người nghĩ rằng bản thân sắp phải chết rồi, sắp bị linh phù này nổ chết, Cẩu gia này liền chỉ bằng một móng vuốt chó liền vỗ bay linh phù kia sao.
Ánh mắt Cơ Thành Tuyết dại ra, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó có lại cảm giác hạnh phúc như nhìn thấy lại ánh mặt trời.
Nhưng bên trong cảm giác hạnh phúc này, hắn càng thêm có nhiều khát vọng đối với thực lực cường đại, khát vọng đối với cường giả.
- Nếu Đế Quốc có thể có tồn tại cường đại như thế này tọa trấn, vậy còn e ngại gì Chiến Thần bát phẩm nữa?
Ánh mắt cha con Tiếu gia nhìn về phía Cẩu gia càng thêm kính sợ, đây là thú Chí Tôn a… thú Chí Tôn vô địch a! Số lần ra tay của Tiểu Hắc trước kia có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng chưa bao giờ rung động giống như ngày hôm nay. Bọn họ hôm nay mới hoàn toàn hiểu được, thú Chí Tôn chính là khái niệm gì.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Bộ Phương chậm rãi từ trong tiểu điếm đi ra, gặp biến cũng không thấy sợ hãi.
Hắn đi đến thi thể thật lớn của Á Long, sau khi vỗ vỗ thi thể của Á Long, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sau đó mở ra không gian hệ thống thu thi thể Á Long này vào.
Làm xong hết thảy, Bộ Phương mới vô cùng thích ý vỗ vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn về phía chư chúng, xoay người trở lại tiểu điếm.
- Buôn bán hôm nay vẫn diễn ra theo lẽ thường, hoan nghênh mọi người tiếp tục quang lâm.
Thanh âm thản nhiên của Bộ Phương bay bổng, khiến mọi người bừng tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Bất quá mọi người giờ phút này làm sao còn có lòng thanh thản ngồi ăn cơm, đều là lên tiếng cáo từ Bộ Phương rồi rời đi.
Tiểu điếm chỉ trong chốc lát liền trở nên trống vắng.
Bộ Phương cũng không ngờ đến, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc nằm ghé trong tiểu điếm, xoay người bước vào trong phòng bếp.
Cơ Thành Tuyết trở lại trong hoàng cung, Tiếu Nhạc cùng Tiếu Mông cũng là đi theo đến Đại Hùng Điện.
Vốn Tiểu Nhạc đột phá trở thành Chiến Thánh thất phẩm, chuyện này đối với Đế Quốc lúc này là chuyện tốt. Chỉ là sau khi trải nghiệm chiến đấu trình độ mới lạ như vậy, mọi người có chút không thể vui vẻ.
Trước mặt chiến lực đáng sợ như vậy, Chiến Thánh thất phẩm thật sự là không chịu nổi một kích. Kích động vừa mới đột phá trong lòng Tiếu Nhạc cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại khát vọng càng thêm mãnh liệt với thực lực càng cường đại.
………
Cả người Hạ Vũ đẫm máu, phóng nhanh chạy trốn, sắc mặt hắn xanh mét, trong đôi mắt bắt đầu trỗi dậy nỗi sợ hãi.
Đáng sợ! Quả thực thật là đáng sợ!
Con chó đen kia… rốt cuộc chính là tồn tại gì? Ngay cả linh phù Bạo Tạc của trận pháp Chí Tôn đều có thể giải trừ. Đó chính là linh phù của trận pháp Chí Tôn a!
Hơn nữa, linh phù trận pháp Chí Tôn của Tiềm Long Vương Đình, hắn là cơ duyên xảo hợp mới đạt được, vẫn luôn là đòn sát thủ của hắn. Cho dù là Chí Tôn chân chính đều bị linh phù này dọa chết khiếp, chỉ là con chó đen kia…
Nghĩ đến đây, cả người Hạ Vũ đều run lên, trong lòng rốt cuộc không có chút dũng khí nào nữa.
Lúc này hắn thật sự thua thiệt nhiều lắm, trọng thương sắp chết còn không nói, còn tiêu hao linh phù Chí Tôn trân quý nhất, thịt cả người hắn cũng đau run lên.
Thân hình giống như một đạo huyết quang xẹt qua hư không, bay nhanh ra ngoài Đế Đô.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn ngưng trọng, nhìn về hư không xa xa. Ở nơi đó, hắn thấy được bụi mù cuồn cuộn bay nhanh đến.
Có lẽ chính là người tiến vào Đế Đô, Hạ Vũ cũng không định để ý đến. Thương thế của hắn lúc này có chút nặng, phải sớm trốn thoát đi bay đến nơi dưỡng thương.
Hạ Vũ vốn không nghĩ đến để ý đội xe bên dưới, cũng trăm triệu không dự đoán được, hắn không muốn chọc người khác, nhưng người khác lại muốn làm gì hắn.
Đội xe phía dưới ngừng lại, sau đó thanh âm một đạo dây cung nổ mạnh vang vọng, tiếng rít khởi động, mang theo một đạo tiễn ảnh tối đen. Tốc độ kia nhanh đến mức khiến người ta kinh hãi, làm cho người ta cảm thấy phần thịt cũng giật giật!
- Muốn chết sao!
Hạ Vũ giận dữ, đám người phía dưới này thật không biết sống chết, cư nhiên còn dám trêu chọc đến hắn!
Tuy rằng hắn giờ phút này bị thương nặng nhưng hắn vẫn là đại trưởng lão của Man Điện như trước, cường giả thân thể cảnh giới Chí Tôn bị xúc phạm như vậy, há có thể thờ ơ nữa?
Gầm lên giận dữ, cả người Hạ Vũ đẫm máu, một quyền oanh kích ra phía dưới, không khí đều bị áp chế. Ầm một tiếng, phóng ra chạm vào mũi tên tối đen kia.
Ầm!!
Cả bầu trời nổ mạnh, mành che thùng xe phía dưới bị vạch trần, một đạo thân ảnh đột nhiên từ trong thùng xe kia nổ bắn ra, cưỡi lên hư không, hướng thẳng lên trời cao.
- Thật sự không ngờ, cư nhiên có thể ở nơi này gặp được một cường giả Man Thần Điện, xem bộ dạng này… còn bị thương nặng a?
Thanh âm trêu tức thản nhiên nở rộ trên vòm trời, sau đó đôi mắt Hạ Vũ co rụt lại, liền phát hiện mũi tên tối đen kia đã phá tan không khí bạo nổ hắn dựng lên, thổi phù một tiếng, mang theo huyết hoa đầy trời, xuyên thủng thành một lỗ thủng trên người hắn!
Trong đôi mắt Hạ Vũ toát ra một tia hoảng sợ, nhìn về phía lão giả còng lưng kia, thần tình không thể tin nổi, trong lòng lại có cảm giác lần này tiêu rồi.
- Bán Bộ Chí Tôn?
Lão giả còng lưng cười ngạo nghễ, đôi mắt nhất thời nở rộ ánh sao:
- Nếu để lão phu gặp phải rồi… vậy thì đừng đi nữa.
Trong tay lão giả ngay lập tức xuất hiện một bộ cung tên màu đen, tối đen như mực, tản ra hơi thở lạnh lẽo, kéo cung phóng huyền, một mũi tên nổ bắn ra, mang theo uy áp khiến hô hấp của Hạ Vũ cũng trở nên ngưng trệ, gào thét phóng đến.
Phụt phụt!
Cố nén đau xót, tránh né mấy mũi tên này, Hạ Vũ chung quy vẫn đã trọng thương trong chiến đấu với Tiểu Bạch, căn bản không thể tránh được quá nhiều, thân hình liên tục trúng ba mũi tên, mang theo một chùm huyết hoa. Cuối cùng bị bắn chết ở trạng thái sống sờ sờ, rơi trên hư không, đính lên mặt đất.
Gầm lên giận dữ, Hạ Vũ cực hạn không cam lòng!
Một mũi tên tối đen, mang theo một ngọn lửa ẩn mà không phát, phịch một tiếng, trát lên đầu Hạ Vũ, đóng đinh lúc hắn còn sống sờ sờ!
Man Thần Điện, đại trưởng lão Man Điện, thân thể Chí Tôn Hạ Vũ, vẫn.
Lão giả còng lưng từ trong hư không hạ xuống, thu hồi trường cung tối đen trong tay, đặt tay phía sau lưng, đi đến trước thi thể của Hạ Vũ, mặt đất đều bị bắn thành hố sâu, đá vụn cuồn cuộn.
Lão giả xoay người ho khan vài tiếng, hơi thở phập phồng không ngừng.
- Không hỗ là thân thể Chí Tôn, nếu không phải hắn trọng thương, nếu muốn giết thật đúng là có chút khó khăn.
Tôn giả cười khẽ, sau đó nâng tay lên, cư nhiên phía trên thi thể Hạ Vũ chết không nhắm mắt kia vẽ lên một trận pháp kỳ lạ.
Một khối thi thể cường giả thân thể Chí Tôn… quả thực quá tuyệt mỹ rồi!
Trong mắt tôn giả toát lên một tia say mê, sau đó, một trận pháp huyết sắc được thành hình.
Trận pháp chuyển động, trong thi thể Hạ Vũ, một đạo hư ảnh rít gào cư nhiên cứ như vậy bị lôi ra.
Hạ Vũ trong hư ảnh dữ tợn rít gào nhưng phát ra không ra chút thanh âm nào.
Lão giả liếm liếm môi, từ trong lòng run rẩy lấy ra một đạo linh phù, xoát một tiếng thu tinh phách của Hạ Vũ này vào trong linh phù.
- Ai… phải nhanh một chút thu được Vong Hồn Châu này, giữ lại tinh phách này còn phải dựa vào bán thần khí này a. Bất quá bán thần khí của Tu La Môn cư nhiên lại mất đi trong Đế Quốc nho nhỏ này… Thật sự là thế sự vô thường.
Tôn giả khẽ thở dài một tiếng, sau đó vung tay lên, liền thu thi thể của Hạ Vũ vào.
Thi thể cường giả thân thể Chí Tôn này đối với cường giả Tu La Môn chính là tài liệu thập phần trân quý, là tài liệu luyện chế con rối.
Người áo đen chung quanh cung kính nhìn nhìn tôn giả trở lại trong thùng xe.
- Tiếp tục đi về trước, mục tiêu là Đế Đô Thanh Phong Đế Quốc, chúng ta đã đến lúc lấy lại vật thuộc về mình rồi.