Cuộc họp hôm nay chủ yếu tập trung vào việc giải †ỏa đền bù cho thôn Đông Khẩu huyện Tân Vịnh ở Nam Thành, tối qua Thẩm Thanh Ngọc phụ trách dự án này, kết quả cuối cùng nghĩ thôi cũng biết.
Mặc dù đàm phán không thất bại, nhưng sắc mặt của hai đại diện kia lúc rời đi không tốt lắm.
Chẳng phải vì việc này mà mới sáng sớm Trần Hạc Nhất đã truy hỏi sao.
Thẩm Thanh Ngọc chưa bao giờ là người dễ dàng bị người khác bắt nạt, Trần Hạc Nhất mặt lạnh tanh vừa nói xong, cô đã thẳng thừng lên tiếng: “Tổng giám đốc Trần nói thế là không đúng, tôi đã xem phương án giải tỏa này rồi. Mặc dù xét về tính tổng thể của cả khu vui chơi, quả thực không dễ bỏ qua dự án của bọn họ. Nhưng từ tháng hai năm nay, bên trụ sở chính đã cho nhà thiết kế đưa ra phương án dự phòng. Những lời tôi nói với trưởng thôn Trương và chủ nhiệm Trương vào tối qua cũng không phải nói suông. Chẳng phải trước giờ, hợp tác trên thương trường là vậy sao? Hợp thì đến, không hợp thì giải tán. Chúng ta đã có phương án thứ hai, tại sao cứ nhất định phải luôn nhượng bộ bọn họ?”
Thẩm Thanh Ngọc nói ẩu mà cũng có lý, nhưng cô là giám đốc vừa được điều tới, chẳng được mấy ngày đã đối chọi với tổng giám đốc Trần như vậy, bỗng chốc áp suất không khí trong phòng họp cực kỳ thấp.
Trần Hạc Nhất ở Vạn Tượng nhiều năm như vậy, xây dựng tầm ảnh hưởng đã lâu. Nhưng Thẩm Thanh Ngọc vừa được điều tới, người có mắt nhìn là biết ngay Thẩm Thanh Ngọc chắc chắn không hề đơn giản.
Ngồi đây đều là người lão luyện, không muốn đắc tội với ai cả, cho nên mọi người dứt khoát giữ im lặng.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, hơn mười giây sau, cả phòng họp chìm vào sự im lặng đến kỳ lạ.
Thẩm Thanh Ngọc đã đoán ra được tình huống này †ừ sớm, cô khẽ cong môi cười, nhìn thẳng vào Lý Đông Quân ở bên cạnh Trần Hạc Nhất: “Phó tổng giám đốc Lý, anh nghĩ thế nào?”
Lý Đông Quân với Trần Hạc Nhất bằng mặt không băng lòng, Thẩm Thanh Ngọc đưa đến chõ anh ta, anh ta lại không giống như những người khác, thay vào đó lên tiếng thêm lửa vào: “Giám đốc Thẩm tuổi còn trẻ nhưng quan điểm rất sắc bén, tôi cũng cảm thấy giám đốc Thẩm nói rất đúng! Khoảng thời gian này, bên phía thôn Đông Khẩu cứ ỷ vào việc chúng ta không bỏ qua họ được, cho nên luôn ép chúng ta. Nếu trụ sở chính đã có phương án hai, tại sao không dứt khoát lấy ra dùng.”
Lý Đông Quân lên tiếng, các giám đốc bộ phận ở bên cạnh cũng hùa theo.
Sắc mặt Trần Hạc Nhất lại tái xanh, anh ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Mọi người đã thấy giám đốc Thẩm làm đúng, vậy tôi chờ tin tốt.”
Mấy chữ cuối cùng, dường như Trần Hạc Nhất nghiến răng mà thốt ra.
Thẩm Thanh. Ngọc nhìn anh ta, cười nói: “Tôi sẽ không để tổng giám đốc Trần thất vọng đâu.”
Lần thứ hai Thẩm Thanh Ngọc giao đấu với con cáo già Trần Hạc Nhất này, chiến thẳng sít sao.
Lúc Trân Hạc Nhất rời đi thì mặt mày xám ngoét, Thẩm Thanh Ngọc và Lý Đông Quân trò chuyện vài câu, khen ngợi vài câu, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng họp.
“Cô Thẩm.”
Vừa ngồi xuống, Phó Ngọc Lam gõ cửa đi vào.
Thẩm Thanh Ngọc “ừm” một tiếng: “Sao vậy?”
“Thứ năm tổng giám đốc Thẩm sẽ đến một chuyến, chị xem…”
Thẩm Thanh Ngọc biết Thẩm Quốc Vinh muốn đến “kiểm tra”, cô nghĩ ngợi giây lát: “Vậy em thu xếp giúp chị, chị đến sân bay đón tổng giám đốc Thẩm.”
Nói thế nào thì cũng là bố ruột, vẫn phải đến sân bay để đón.
Chuyện Thẩm Quốc Vinh muốn đến Nam Thành là hành trình công khai, ông ấy đi chuyến bay vào khoảng ba giờ chiều, hơn năm giờ đến Nam Thành, Thẩm Thanh Ngọc vừa đến sân bay thì chuyến bay của Thẩm Quốc Vinh đã hạ cánh.