Cô ta bị cái tát của Bạc Minh Thành làm cho choáng váng, đầu óc ong ong, Bạc Minh Tâm ôm má, nhìn vào mắt Bạc Minh Thành, cô ta cảm thấy anh trai sắp giết cô ta!
“Minh Thành, con điên rồi!”
Tân Minh Tú cũng bị giật mình, tuy rằng Bạc Minh Thành từ nhỏ đã quạnh quẽ, không thân thiết với ai trong nhà, nhưng khi Bạc Minh Tâm bị người khác bắt nạt, anh sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
—¬……
Bà ấy còn cho rằng Bạc Minh Thành tự mình dùng đến gia pháp đã là rất tàn nhãn, nhưng không ngờ hôm nay lại thẳng tay tát Bạc Minh Tâm một cái ngay trước mặt bà ấy.
Cái tát mạnh như vậy, vừa giáng xuống, gương mặt của Bạc Minh Tâm lập tức đỏ ửng, sưng tấy.
Nhưng Bạc Minh Thành thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh không ngờ bản thân lại thua trong tay em gái ruột. ¡ Chưa kể, anh từng cảm thấy những lời cáo buộc, chỉ trích của Thẩm Thanh Ngọc đối với nhà họ Bạc giờ đã thành sự thật.
Anh nhớ đêm qua Thầm Thanh Ngọc đã cố gắng chống cự như thế nào khi anh sắp mất kiểm soát, rồi cả những lời cô nói, lửa giận không ngừng bùng cháy trong lòng anh, Bạc Minh Thành lập tức đi tới kéo Bạc Minh Tâm qua.
Thấy vậy, Tân Minh Tú vội ngăn cản: “Minh Thành, con làm gì vậy? Đây là em gái conl”
“Bởi vì nó là em gái con nên người làm anh này phải dạy dỗ nó cho tốt!”
Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, Bạc Minh Tâm là cô con gái nhà giàu không được dạy dỗ tử tế, vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc!
Hôm nay bỏ thuốc mê chính anh trai của mình, ngày mai không biết có làm ra chuyện gì phạm pháp không!
“Con dẫn Minh Tâm đi đâu, Minh Thành, đây là em gái con, em gái ruột của con đấy!”
Tân Minh Tú chưa từng thấy Bạc Minh Thành như vậy bao giờ, sắc mặt bà ấy tái nhợt vì sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản được Bạc Minh Thành, còn Bạc Minh Tâm cũng không giẫy ra được, bị Bạc Minh Thành kéo ra ngoài.
Dọc đường đi, Bạc Minh Tâm không ngừng giãy giụa: “Anh, em biết em sai rồi, hu hu hu, em biết lỗi rồi, em không muốn tới từ đường, em không muốn, em không muốn…”
“Minh Thành, cháu đang làm gì vậy hả?”
Tối đến còn làm ầm làm ï lên, cháu làm thế có ra dáng một người anh hay không?”
Lúc này, ông nội Bạc cũng đã được Bách Gia Tính dìu xuống cầu thang, ông ta giơ cây gậy ba toong lên gõ mạnh vào tay vịn cầu thang.
Bạc Minh Tâm trông thấy ông nội Bạc vội vàng cầu cứu: “Ông nội, ông mau cứu cháu đi! Anh cháu điên rồi, hu hu, anh ấy điên rồi!”
Ông nội Bạc nhìn Bạc Minh Thành: “Còn không mau thả em gái cháu ra, có chuyện gì mà không thể từ tốn nói được.
Cháu dọa em mình sợ như vậy có tác dụng gì không?”
Ông cụ Bạc cũng đã xuống đến nơi rồi nên cuối cùng Bạc Minh Thành vẫn thả lỏng tay, nhưng ánh mắt nhìn Bạc Minh Tâm của anh trước sau vẫn lạnh lùng như vậy.
Bạc Minh Tâm thực sự rất sợ, Bạc Minh Thành vừa thả lỏng tay, cô ta đã chạy ngay vào lòng Tân Minh Tú, ôm bà ấy khóc òa lên.
Ông nội Bạc nghe cũng thấy phiền lòng: “Khoan hẳn khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Minh Tâm biết nếu Bạc Minh Thành muốn xử lí cô thì chỉ có mình ông nội Bạc ngăn được nên cô cũng không dám giấu giếm chối quanh nữa, vội vàng nói: “Ông nội, cháu biết mình đã làm sai nhưng cháu cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Bạc và anh trai thôi. Cháu biết ông vân luôn mong ‘Thẩm Thanh Ngọc có thể quay về nhà họ Bạc chúng ta, không phải lần trước ông đã trả lại cho mẹ một cái…”