Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149


Nghe từng câu xin lỗi của Phó Ngọc Lam, Bạc Minh Tâm suýt chút nữa đã không nhịn được mắng người: “Vậy thì tôi không làm phiền nữa.”



Gô ta nói xong, giận dữ giãm giày cao gót bỏ đi.


Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Ngọc cũng đi xuống, cô có hẹn dùng cơm vào hai mươi phút nữa.


Phó Ngọc Lam kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Thẩm Thanh Ngọc nghe, cô hơi mỉm cười: “Được rồi, không cần phải để ý đến cô ta.”


Cũng nên để cho Bạc Minh Tâm nếm trải một chút mùi vị này.


Ban đầu khi Thẩm Thanh Ngọc vừa mới gả vào nhà họ Bạc, cô còn nghĩ đến việc hàn gắn mối quan hệ giữa em chồng và chị dâu, không ít lần đối mặt với sự lạnh nhạt của Bạc Minh Tâm, so ra khi đó Bạc Minh Tâm còn quá đáng hơn cô bây giờ nhiều.




Phó Ngọc Lam gật đầu một cái: “Vâng, cô Thẩm.”


Cả hai đều không để Bạc Minh Tâm vào mắt, một trước một sau đi ra khỏi Vạn Tượng, chuẩn bị đến khách sạn kia.


Tài xế đã chạy xe đến chờ ở cửa công ty, hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam vừa đi ra đã nhìn thấy.


Nhưng không ngờ rằng lại tình cờ gặp được Bạc Minh Tâm vần chưa rời đi.


Bạc Minh Tâm vừa định gọi cho cô bạn thân để mảng Thẩm Thanh Ngọc ra oai, nào ngờ vừa câm điện thoại lên thì thấy Thẩm Thanh Ngọc đi ra, cô ta chột dạ nhét điện thoại vào, xách món quà đã chuẩn bị sẵn trên tay chạy tới: “Thẩm Thanh Ngọc…”


Thẩm Thanh Ngọc thờ ơ nhìn cô ta: “Có chuyện gì không cô Bạc?”


Bạc Minh Tâm đưa mấy cái túi trên tay tới: “Tôi đến đây là để xin lỗi cô, trước kia tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, mong cô đừng so đo với tôi.”


Trẻ tuổi không hiểu chuyện?


Hình như Bạc Minh Tâm cũng trạc tuổi cô mà nhỉ?


Thẩm Thanh Ngọc nghe cô ta nói như thế, chợt bật cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô sinh tháng hai, còn tôi thì tận tháng chín đó”


So về tuổi tác, cô còn nhỏ hơn Bạc Minh Tâm tận nửa năm.


Bạc Minh Tâm hơi sửng sốt, trong phút chốc không phản ứng kịp, chờ đến khi cô ta hoàn hồn lại thì Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đã yên vị trên xe.


Hai người lên xe, không chờ Thẩm Thanh Ngọc mở miệng thì Phó Ngọc Lam bên cạnh đã bảo tài xế lái xe đỉ.


Chiếc xe chậm rãi lướt ngang qua Bạc Minh Tâm, để mặc cô ta đứng đó tức giận đến mức không kìm được mà giậm mạnh chân.


,ụ “Thẩm Thanh Ngọc! Cô dám nói tôi lớn tuổi Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm đang phát điên qua kính chiếu hậu, tâm trạng vui vẻ cong môi.


Mười lăm phút sau, xe dừng lại trước khách sạn, tài xế đi vòng qua giúp mở cửa, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân bước xuống xe: “Cảm ơn”


“Vâng thưa cô Thẩm.”


Thẩm Thanh Ngọc cười cười, không nói gì nữa.


Thân phận con gái nhà họ Thẩm đã bại lộ, hiện tại khắp nơi đều có người muốn lấy lòng cô.


Tuy nhiên đó chỉ là một chút ân cần, Thẩm Thanh Ngọc không thèm quan tâm đến.


Bữa cơm lần này là vì chuyện mảnh đất ở phía bắc thành phố, trước kia Thẩm Thanh Ngọc chỉ là một giám đốc điều hành cấp cao của Vạn Tượng, người †a cũng không muốn gặp cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK