Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Phó Ngọc Hải bên cạnh, trong bóng tối, sưng phù trên gương mặt anh ta vẫn rõ ràng như cũ.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn lướt qua: "Cậu Phó, đã đến khách sạn."
Phó Ngọc Hải nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, đúng là đã đến khách sạn.
Anh ta hơi nhíu mày: "Chuyện tối hôm nay tôi rất xin lỗi."
vietwriter.vn
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, khẽ hừ một tiếng: "Ngược lại tôi thật sự không nghe ra cậu Phó cảm thấy có lỗi ở đâu."
Cặp mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải ngước lên: "Quả thực chuyện này, trong mắt tôi, trách nhiệm chủ yếu vẫn là Bạc Minh Thành."
Thẩm Thanh Ngọc rất không muốn nhắc đến Bạc Minh Thành, cô chủ động kết thúc chủ đề: "Không còn sớm, cậu Phó, ngủ ngon."
Phó Ngọc Hải hiểu rõ, nhìn cô một hồi: "Ngủ ngon."
Nói xong, anh ta đẩy cửa xe ra xuống xe.
Nhìn Phó Ngọc Hải vào khách sạn, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua lái xe trước mặt: "Trở về thôi."
vietwriter.vn
Vừa dừng lại không bao lâu xe lại chậm rãi chạy đi, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, đúng là không còn sớm, cũng đã gần mười một giờ.
Cùng lúc đó, lối ra sân bay quốc tế Lâm thành.
Châu Du Dân đã nhìn đồng hồ lần thứ ba, hành trình từ Nam Thành đến Lâm thành không đến hai giờ, hơn tám giờ Bạc Minh Thành đã gọi điện thoại nói cho anh ta biết chín giờ anh lên máy bay, bảo anh ta đến sân bay đón.
Hiện tại cũng đã mười một giờ, Châu Du Dân ngay cả bóng người Bạc Minh Thành cũng không thấy.
Chuyện xảy ra trên tiệc mừng sinh nhật của Thẩm Quốc Vinh đã truyền ra trong hội, Châu Du Dân nghe mà không thể tin được.
Hẳn là Bạc Minh Thành điên rồi mới có thể đánh nhau với Phó Ngọc Hải ở trường hợp như thế.
Bây giờ những tin đồn kia thật sự là càng ngày càng quá đáng, bọn họ cũng không sợ quay đầu Bạc Minh Thành truy cứu trách nhiệm của bọn họ à!
Châu Du Dân hừ hừ, lại ngẩng đầu, rốt cục nhìn thấy Bạc Minh Thành.
"Minh Thành, chỗ này!"
Châu Du Dân kêu một tiếng, Bạc Minh Thành đi ra nhìn thấy anh ta, nhấc chân đi tới.
Rất nhanh, Bạc Minh Thành đi tới trước mặt anh ta rồi, Châu Du Dân chậc một tiếng, vừa muốn mở miệng buôn dưa chuyện đêm nay, ánh mắt rơi xuống trên mặt Bạc Minh Thành, Châu Du Dân ngơ ngác một chút: "Cậu thật sự đánh nhau cùng Phó Ngọc Hải à?"
Anh ta vừa dứt lời, Bạc Minh Thành ở bên cạnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Sự rét lạnh trong tròng mắt đen khiến Châu Du Dân run lên một cái, đã rất lâu anh ta chưa từng thấy ánh mắt Bạc Minh Thành âm trầm thế này.
Điều này khiến Châu Du Dân càng thêm tò mò rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tớ nghe..."
Tâm trạng Bạc Minh Thành rất không tốt, anh không chỉ có tâm trạng không tốt, dạ dày cũng thật không tốt. . Truyện mới cập nhật
Đêm nay hầu như anh chưa ăn gì, sau khi đến bữa tiệc cũng chỉ uống hai ly rượu đỏ, lúc đánh nhau cùng Phó Ngọc Hải, phần bụng trực tiếp ăn một đấm, có chút lực đập vào dạ dày, trên đường đi dạ dày anh cứ luôn đau.
Bây giờ Châu Du Dân lại líu ríu ở bên tai, chút kiên nhẫn của Bạc Minh Thành đều không còn: "Tôi khuyên cậu im miệng."
"... Được thôi."
Thấy cảm xúc anh thực sự không tốt, Châu Du Dân vẫn hảo tâm ngậm miệng.
Trên đường đi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, khi xe đang chạy vào cao tốc, Châu Du Dân nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành bên cạnh: "Uống một chén không?"
Bạc Minh Thành không nói chuyện, Châu Du Dân sờ mũi, cũng không tự chuốc lấy nhục.
Sau hai mươi phút, xe dừng ở dưới chung cư của Bạc Minh Thành.
"Đã đến."
Đêm hôm khuya khoắt, anh ta vui vẻ tới sân bay người, ngược lại Bạc Minh Thành hay rồi, cái gì cũng không nói.
Con vịt chết mạnh miệng, cũng xứng Thẩm Thanh Ngọc ly hôn!
Nhưng mà người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, Châu Du Dân lại kêu một tiếng: "Minh Thành?"
Anh ta nghiêng người nhìn sang, lúc này mới phát hiện sắc mặt Bạc Minh Thành hơi tái nhợt, trên trán thấm đầy mồ hôi.
Trong lòng Châu Du Dân khiếp sợ: "Minh Thành, cậu đừng dọa người, cậu sao rồi?"
Bạc Minh Thành cắn răng, thốt ra một câu: "Đau dạ dày."
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Bạc Minh Thành muốn nói không cần, thế nhưng cơn đau dạ dày khiến anh quằn quại.
Châu Du Dân vội vàng chuyển xe nhấn ga, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.