Cô ta mãi mãi như thế, khi ở riêng hai người sẽ lộ ra nét mặt khó coi, nhưng một khi có người khác xuất hiện, cô ta có thể nhanh chóng đổi thành khuôn mặt thỏ trắng nhỏ ngây thơ vô tội.
Trong suốt ba năm Thẩm Thanh Ngọc ở nhà họ Bạc, không biết đã bao nhiêu lân giao chiến với Lâm Mai Phương, cô đã sớm biết hết những thủ đoạn của cô ta, nếu không sau khi ly hôn với Bạc Minh Thành cô đã không thể đưa ra nhiều chứng cứ bằng âm thanh như vậy.
Đối phó với hạng người như Lâm Phương Mai thì không thể nói rõ phải trái được, bởi vì cô ta luôn có thể lờ mờ tránh đi những điểm có liên quan đến mình, sau đó sẽ gài tang vật lên người bạn.
Ra tay trực tiếp là phương pháp hiệu quả nhất, suy cho cùng những mánh khóe kia của Lâm Mai Phương không thể bày ra ngoài, chỉ có thể chơi đùa với những người trong nhà họ Bạc mà thôi.
Không những thế, vừa rồi cô còn cho Lâm Mai Phương một cái tát ngay trước mặt Bạc Minh Thành.
Cô muốn đánh để cho anh thấy rằng cô vừa đánh cô ta.
Bọn họ có thể làm gì cô?
Đánh lại ư?
Bọn họ có dám không?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạc Minh Thành khi bước ra từ khách sạn, Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi cười lạnh.
Trước kia cô đã quá ngây thơ, cho rằng mình chỉ cần cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ thì sớm muộn gì Bạc Minh Thành cũng cảm thấy cô tốt.
Đáng tiếc, Bạc Minh Thành mắt sáng nhưng tim lại mù.
Thẩm Thanh Ngọc thu hồi tâm mắt, lạnh nhạt nói một câu: “Lái xe đi.”
Xe chậm rãi khởi động, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt.
Dù sao thì cái tát vừa rồi cô đã đánh rất thoải mái.
Chậc, hy vọng lần sau Lâm Mai Phương lại đưa đến cho cô một cơ hội tốt như thế nữa.
Ngu sao mà không đánh, nếu như cô ta thích giả vờ uất ức như vậy thì cô đành cho cô ta thêm một chút tủi thân.
Phó Ngọc Lam ở bên cạnh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, vốn dĩ còn muốn hỏi han đôi ba câu, nhưng khi thấy khóe môi Thẩm Thanh Ngọc hơi nhếch lên, Phó Ngọc Lam biết rằng hẳn là cô không phải chịu thiệt.
Ấy vậy mà, trước khi trở thành thư ký của Thẩm Quốc Vinh, cô ấy cũng như bao người khác cho rằng con gái của nhà họ Thẩm là một cô công chúa chưa bao giờ ra khỏi lâu đài, ngây thơ và yếu ớt.
Song sau khi Phó Ngọc Lam làm thư ký cho Thẩm Quốc Vinh cô ấy mới biết được Thẩm Thanh Ngọc không phải là công chúa, mà cô chính là một nữ hoàng.
Trong suốt ba năm Thẩm Thanh Ngọc và Thẩm Quốc Vinh cắt đứt quan hệ, thứ mà Phó Ngọc Lam nghe được nhiều nhất khi ở bên cạnh Thẩm Quốc Vinh chính là “chiến tích chói lọi” của Thẩm Thanh Ngọc trước kia.
Khi đó có lẽ Thẩm Quốc Vinh tức giận việc Thẩm Thanh Ngọc cứ khăng khăng làm theo ý mình, ông ấy còn thường xuyên ghé vào tai cô ấy nói rằng Thẩm Thanh Ngọc không tốt, nhưng đến cuối cùng Thẩm Quốc Vinh chỉ có thể than thở một câu “tự do phóng khoáng.”
Trước khi trở thành thư kí của Thẩm Thanh Ngọc, ấn tượng của Phó Ngọc Lam về Thẩm Thanh Ngọc rất mơ hồ, nếu như theo lời của Thẩm Quốc Vinh nói thì Thẩm Thanh Ngọc chính là một nữ hoàng độc đoán, cũng chỉ có cô là chẳng bao giờ biết tức giận với người khác.
Hiện tại ở chung với nhau, hình tượng của Thẩm Thanh Ngọc trong lòng Phó Ngọc Lam càng rõ ràng hơn.