Nhưng có thể thấy được, Châu Du Dân gần như chắc chản sẽ tiếp tục nhấn chuông nếu như anh không ra mở cửa. Bạc Minh Thành tắt màn hình, mang theo gương mặt lạnh lùng đứng dậy và đi xuống lầu.
“Cậu rảnh lắm à?”
Châu Du Dân hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải vì tôi thấy cậu không vui nên sang đây bâu bạn với cậu sao!”
Bạc Minh Thành lạnh nhạt cười khẩy: “Thế thì thật sự cảm ơn cậu.”
Nghe thấy giọng điều đầy mỉa mai, Châu Du Dân cũng chẳng buồn quan tâm, đi theo Bạc Minh Thanh vào biệt thự, nhìn bên trong trang trí đồ đạc thưa thớt và quạnh quế, anh ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nhớ tới chuyện chính: “Cậu thật sự sẽ không nối lại tình xưa với Lâm Mai Phương, có phải không? “
Mấy chữ “người ta là chị dâu của cậu đấy” còn chưa ra khỏi miệng, Châu Du Dân đã bị ánh mắt sắc lẹm của Bạc Minh Thành khiến cho không thể mở miệng nổi nữa. Anh ta sờ cổ, biết điều đổi sang một câu hỏi khác: “Tại sao tối qua cậu lại chạy xuống dưới lâu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc thế?”
Câu hỏi này của Châu Du Dân thà đừng hỏi còn hơn, vốn dĩ tâm trạng của Bạc Minh Thành đã không tốt, nghe được lời này của Châu Du Dân, Bạc Minh Thành trực tiếp vứt một chữ cho anh ta: “Cút!”
Nói xong, anh cũng không thèm nhìn Châu Du Dân, quay người đi đến phòng sách, trở tay khóa cửa lại.
““Haiz…”
Châu Du Dân đi theo đến cửa phòng sách, ‘”Rầm”
một tiếng, mũi anh ta bị đụng vào cửa.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Bạc Minh Thành nhìn mình, Châu Du Dân hậm hực sờ soạng cái mũi một chút, anh ta vân không có can đảm đi gõ cửa.
Đứng ở cửa phòng sách của Bạc Minh Thành trong chốc lát, Châu Du Dân ngẩng đầu nhìn cửa gỗ đóng chặt trước mắt rồi thở dài, anh ta quay người xuống lâu rời đi.
Trở lại trên xe, đột nhiên Châu Du Dân nghĩ đến gì đó, không khỏi hít một hơi: ‘Bạc Minh Thành sẽ không hối hận vì ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc chứ?”
Nghĩ tới đây, Châu Du Dân cũng không biết vì sao lại có cảm giác xem trò vui nhìn hả hê.
Nếu như quả thật là như vậy, thì thật thú vị.
Chậc.
Hừ một tiếng, rốt cuộc Châu Du Dân cũng lái xe rời đi.
Tiếng động cơ ô tô truyên đến, hiện tại Bạc Minh Thành ngồi ở trên ghế sô pha mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Châu Du Dân rời đi, rốt cuộc anh cũng yên tĩnh, nhưng mà bên tai đều quanh quẩn câu hỏi kia.
Tại sao anh lại chạy đến dưới nhà trọ của Thẩm Thanh Ngọc?
Vấn đề này chính Bạc Minh Thành cũng không biết phải trả lời thế nào, đêm qua Lâm Mai Phương bị sốt, anh tới đó mãi cho đến nửa đêm cô ta hạ sốt mới rời đi. Trên đường lái xe về nhà họ Bạc, không biết từ lúc nào đã ở dưới chỗ ở của Thẩm Thanh Ngọc.
Chõ cô ở lại cố ý năm bên lề đường trung tâm thành phố, hơn hai giờ sáng, xe anh dừng bên lề đường, ngẩng đầu nhìn sang bên phải cửa xe chính là tòa cao ốc chỗ mà Thẩm Thanh Ngọc đang ở.
Nghĩ tới đây, Châu Du Dân cũng không biết vì sao lại có cảm giác xem trò vui nhìn hả hê.
Nếu như quả thật là như vậy, thì thật thú vị.
Chậc.
Hừ một tiếng, rốt cuộc Châu Du Dân cũng lái xe rời đi.