Phó Ngọc Hải nhìn cô, từ áo khoác âu phục lấy ra hai miếng băng dán cá nhân ra: “Tôi nghĩ hẳn em không phải rất muốn tôi ra tay.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đối đầu cặp mắt đào hoa kia, mặt mày giật giật, đưa tay cầm băng dán cá nhân qua: “Cảm ơn.”
“Còn có một cái chân khác.”
‘Thẩm Thanh Ngọc xé băng dán cá nhân, cúi người dán lên băng dán cá nhân trên gót chân bị xước.
Vừa dán xong chân bên phải, đột nhiên trước mặt có thêm đôi giày nhỏ màu trắng.
Là Phó Ngọc Hải đưa tới.
“Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ em đợi chút nữa còn muốn mang đôi giày cao gót này mài chân của mình sao?”
Phó Ngọc Hải nói xong, dừng một chút: “Mặc dù mang giày cao gót nhìn rất đẹp, nhưng trả giá hơi lớn.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, đưa tay nhận lấy giày trắng, cúi đầu mang vào.
Sau khi mang, cô mới phát hiện, thế mà số giày giống như đúc số của mình.
Người Thẩm Thanh Ngọc không cao không thấp, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng cô lại có một đôi chân số ba mươi sáu, người không quen cũng không biết, chân của cô lại là số ba mươi sáu.
Thay giày xong, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: “Rốt cuộtôi biết, vì sao bạn gái trước của anh cho dù đã chia tay, cũng đều nói tốt cho anh.”
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại: “Giày là chuyên chuẩn bị vì em, băng dán cá nhân cũng đặc biệt vì em cần.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu: “Cảm ơn, tôi rất cảm động.”
“Từ chối mời lần, đúng không?”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười cười, không nói gì, nhưng ý cũng rất rõ ràng.
Tất cả mọi người là người thông minh.
Hình như Phó Ngọc Hải cũng không thèm để ý, anh ta môi, khởi động xe: “Nể mặt tôi có lòng như thế, theo tôi đến một nơi đi.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua đôi giày trắng trên chân: “Được thôi.”
Dù sao, làm người phải có qua có lại.
Hai mươi phút, xe ngừng lại.
‘Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, là bãi đõ xe thành phố, cô không đoán ra được, Phó Ngọc Hải muốn dẫn cô đi đâu.
Bên ngoài xe mưa nhỏ tung bay, Thẩm Thanh Ngọc vừa đẩy cửa xe ra, cũng cảm giác được sự rét lạnh.
Trong giây phút ngẩn người ngắn ngủi, đột nhiên trên người phủ thêm một cái áo khoác.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải: “Thật ra cũng không phải rất lạnh.”
“Người bị cảm còn chưa khỏi, đừng quá cậy mạnh.”
Đột nhiên Phó Ngọc Hải đưa tay sờ đầu cô, Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác một chút: “Tóc của tôi… “
“Không có loạn.”
Anh ta nói xong, miễn cưỡng khen, đi xuống xe, vòng qua bên cạnh cô vươn tay: “Cô Thẩm, xuống xe đi.”