Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải đưa tay tới, do dự một giây, cô vẫn không đưa tay đặt lên, trực tiếp nhấc chân Xuống xe.
Ngược lại Phó Ngọc Hải cũng không để ý, hào phóng ung dung thu tay về, mặt khác miễn cưỡng nghiêng tay, che hơn phân nửa dù sang trên người Thẩm Thanh Ngọc.
Gió đêm thổi theo nước mưa bay đến, đúng là lạnh người.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc khoác trên người áo khoác âu phục dày, trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Phó Ngọc Hải, dường như không ngừng cung cấp nguồn.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc khoác trên người áo khoác âu phục dày, trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Phó Ngọc Hải, dường như không ngừng cung cấp nguồn nhiệt, cô lại không cảm thấy lạnh.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mắt hạnh đảo quanh, cuối cùng không nói gì.
Đi đến cửa hàng game điện tử, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngừng lại: “Hẳn là không phải cậu Phó muốn dẫn tôi tới chơi điện tử chứ?”
Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Không được sao?”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười: “Có thể thì có thể, chỉ là chúng ta đi vào, không quá thích hợp?”
Hôm nay hai người bọn họ đều xem như ăn mặc đẹp đẽ, tóc Phó Ngọc Hải được tạo hình, định hình trên đầu phối hợp với khuôn mặt kia mặt, hiển nhiên là kiểu ngôi sao thần tượng.
‘Thẩm Thanh Ngọc càng thêm không cần nói, váy lễ phục trên người, mặc dù thay giày cao gót thành già trắng nhỏ, nhưng trang điểm tinh xảo trên mặt, thấy thế nào cũng không nên xuất hiện bên trong cửa hàng điện tử.
Phó Ngọc Hải trực tiếp lôi kéo cô tiến vào: “Nơi này có quy định trang phục không?”
“Không có.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã bị Phó Ngọc Hải kéo vào rồi.
Hai người mới từ tiệc tối ra ngoài, có gương mặt đẹp đẽ đến hoàn toàn không giống người thường, mới vừa đi vào, không ít người đều vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải.
Có mấy cô gái trẻ tuổi còn cho rằng bọn họ là ngôi sao nào, tiến lên muốn kí tên, Phó Ngọc Hải cười độc ác từ chối hết bọn họ.
‘Thẩm Thanh Ngọc nghĩ Phó Ngọc Hải dẫn cô đến cửa hàng game điện tử là nói đùa, song khi cô thấy Phó Ngọc.
Hải đổi một đống lớn tiền của trò chơi, cô mới biết được, Phó Ngọc Hải thật sự dẫn cô đến chơi game điện tử.
“Muốn chơi gì?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cả đống xu trò chơi trong giỏ của Phó Ngọc Hải bật cười: “Gì cũng muốn.”
Lúc còn dậy thì, Thẩm Thanh Ngọc rất thích chơi, cô với bốn người Trần Ánh Nguyệt cứ tan lớp là lại đến cửa hàng trò chơi điện tử chơi.
Ngày nào đến bốn người họ cũng thắng được cả đống phiếu, sau đó đổi được rất nhiều phần thưởng. Về sau ông chủ cửa hàng trò chơi điện tử sợ quá phải cho họ chơi miễn phí miễn là họ chỉ chơi chứ đừng tích điểm hay đổi phiếu.