Tô Nguyệt Lăng vừa nói vừa nhìn cô, bày ra vẻ mặt như một đoá sen trảng ngây thơ, tỉnh khiết, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Cô vẫn ung dung quẹt thẻ thanh toán, nhận lấy khoá xe rồi nhìn về phía cô nhân viên bán hàng hỏi: “Cửa hàng các chị chiếc xe đắt tiên nhất có giá bao nhiêu?’ Cô nhân viên bán hàng hơi sững sờ một chút: “Chiếc xe thuộc dòng M8 và I8 mui trần đều có giá khoảng 2 triệu nhân dân tệ, chị Thẩm, chị?”
Cô mỉm cười rồi nhìn về phía Tô Nguyệt Lăng và Kiều Lệ nói: “Cô nhớ giới thiệu những chiếc xe này cho hai người kia, dù sao thì chỉ có những loại xe đắt tiên như thế mới xứng với bọn họ.”
Nói xong cô cầm túi xách đứng dậy, trước khi đi còn để lại một câu: ‘Đúng rồi, hai chiếc xe thể thao này quả thực rất tuyệt, tôi nghĩ cô Kiều và cô Tô đây nên tự tay mua cho mình một chiếc.”
Cô còn chưa rời khỏi cửa hàng đã thấy cô nhân viên bán hàng đon đả chạy đến chỗ bọn người Kiều Lệ: “Hai vị tiểu thư này, các chị có muốn xem một chút về những chiếc xe này không?”
Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng tối sâm mặt, một chiếc xe giá khoảng 2 triệu nhân dân tệ không phải là loại xe mà bọn họ có thể tùy tiện mua được.
“Tiểu Ngũ, đỉnh đấy!”
Thẩm Thanh Ngọc không tốn quá nhiều công sức mà khiến hai người Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng không nói nên lời. Với chiếc xe đắt tiên lên đến 2 triệu tệ như thế, cô tin rằng Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng sẽ không dám tùy tiện mua, thế nhưng nếu không mua thì với những lời khoác lác vừa rồi của bọn họ, Trần Ánh Nguyệt đoán bọn họ cũng không mặt dày đến mức đó.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu liếc nhìn cô ấy: “Đi thôi, chúng mình cùng nhau đi ăn!”
Tuy nhiên bây giờ cô đã mua xe rồi nên không cần đi xe của Trân Ánh Nguyệt nữa.
Trần Ánh Nguyệt nghĩ đến bộ dạng thất thần vừa rồi của Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng, tâm trạng cô ấy vô cùng thoải mái: “Đi thôi, chúc mừng cậu có xe mới.
Tớ gọi cả mấy người Lâm Thành đến nữa nhé!”
“Được chứi”
Khi còn đi học, bọn họ đã cùng nhau ăn uống hát ca vui vẻ, bây giờ vừa hay bọn họ đều ở Lâm Thành, có thời gian tụ tập với nhau cũng tốt.
Hiếm khi mới có một ngày Lâm Thành và Cao Kều rảnh như hôm nay, sau khi ăn trưa, Trần Ánh Nguyệt không nỡ rời đi như vậy, dù sao thì sau khi tốt nghiệp mọi người đều rất bận rộn.
Vì thế, cô ấy đề xuất thuê một studio để mọi người cùng nhau vui đùa, dù sao thì buổi biểu diễn ngắn ngủi trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Ánh Nguyệt vẫn chưa đủ đã.
Lâm Thành đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi không có ý kiến gì.”
Cao Kều cũng không dám có ý kiến gì: “Tôi cũng đồng ý luôn!”
Cuối cùng, cả ba người họ đều đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc. Thấy vậy, Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Tớ cũng chưa nói là không đồng ý”
Trần Ánh Nguyệt trực tiếp quyết định, bọn họ cùng nhau đi thuê studio, luyện lại những tác phẩm mà họ đã viết khi còn trẻ.
Những ngày tháng như này thật tươi đẹp.
“Cậu định tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình à?”
Lâm Thành đi đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc, cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Thanh Ngọc đặt bình nước xuống: “Đúng thế.”
Dù sao thì kiếm được tiền cũng là một việc rất thú VỊ.
Lâm Thành mỉm cười: “Tốt đấy.”