Thẩm Thanh Ngọc cười, lại không nói thêm gì nữa.
Phó Ngọc Hải ngóc đầu trở lại khiến cô có hơi đau đầu, ngược lại cô tình nguyện anh thất bại trong đêm đó, sau đó từ bỏ.
‘Thẩm Thanh Ngọc cũng không xác định sau này mình sẽ yêu người khác không, nhưng cô cảm thấy mình hản là sẽ không yêu Phó Ngọc Hải, cô đối với bất kỳ ai và chuyện có liên quan đến Bạc Minh Thành đều xin lượng thứ cho kẻ bất tài, vả lại Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành còn là quan hệ thù địch.
Xe rất nhanh dừng lại dưới nhà Thẩm Thanh Ngọc, nhưng mà Phó Ngọc Hải không mở cửa xe, anh ta nới lỏng dây an toàn trên người mình: “Chờ tôi một lát.”
Nói xong, anh trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống xe, nhanh chân đi đến dưới mái hiên cửa hàng giá rẻ.
Phó Ngọc Hải đi nhanh như vậy, Thẩm Thanh Ngọc ngoại trừ chờ anh ta trở về cũng không có lựa chọn nào khác.
Dù sao người ta vất vả đưa cô trở về, cũng không thể cứ đi như vậy.
Vẫn phải nói một câu cảm ơn.
Phó Ngọc Hải trở về rất nhanh, chỉ là trên tay nhiều vài thứ.
Anh ta lại lên xe lần nữa, đưa một bát Oden cho Thẩm Thanh Ngọc: “Nếu tôi không đoán sai thì em đói bụng rồi nhỉ?”
Đúng là Thẩm Thanh Ngọc đói bụng, cô nhận lấy Oden lại không ăn, nhìn Phó Ngọc Hải cầm một quả trứng luộc nước trà, cô ơi không hiểu.
Rất nhanh, Thẩm Thanh Ngọc đã biết Phó Ngọc Hải muốn làm gì.
Khi bàn tay rơi vào trên trán cô, Thẩm Thanh Ngọc có thể rõ ràng cảm giác được trứng gà dịu dàng lăn trong lòng bàn tay.
Anh đỡ trán của cô như thế, lăn vào chỗ đau vừa rồi của cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta tay không lăn trứng gà, không khỏi hỏi một câu: “Trứng gà không nóng sao?”
“Nóng.”
Ngược lại anh ta rất thành thật, trực tiếp nói.
Trong lòng bàn tay lạnh, Phó Ngọc Hải đổi tay dán vào trên trán cô, buông ra tay lại nắm trứng gà lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc có thể nhìn thấy lòng bàn tay người đàn ông hơi đỏ lên.
Đại khái là thấy cô không nói lời nào, Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô: “Cảm động không?”
Lúc anh ta nói lời này, trong mắt ý cười, giọng điệu tùy ý, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc biết, không phải thuận miệng hỏi thôi.
‘Thẩm Thanh Ngọc ngước mắt nhìn anh ta, cười trả lời một câu: ‘Không dám động.”
“Vậy hãy ngoan một tí, chớ lộn xộn.”
Anh ta rất thích bảo cô ngoan một tí, cứ như đang dỗ trẻ nhỏ.
Thẩm Thanh Ngọc khó khi ngây thơ sinh ra vẻ phản nghịch, đầu bỗng nhúc nhích.
Cô vừa mới động, bàn tay vốn ở trên trán đột nhiên che ánh mắt của cô lại.
‘Thẩm Thanh Ngọc không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy trước mắt nóng một chút, không hiểu sao thấy dễ chịu, cô vô thức nhắm mắt lại.
Phó Ngọc Hải chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình bị lông mi Thẩm Thanh Ngọc cọ vào, giống như đang cọ trong lòng anh ta, khiến trong lòng anh ta ngứa ngáy.
Anh ta cúi đầu nhìn đôi môi đỏ, thật ra bây giờ chỉ cần anh ta cúi đầu xuống, anh ta đã có thể dễ dàng hôn lên.