Buổi họp sớm cứ thế mà kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt khó thở, mười một giờ Thẩm Thanh Ngọc còn một cuộc họp nhỏ, là chuyện có liên quan đến thôn Đông Khẩu lúc trước.
Tuy chỉ là một cuộc họp nhỏ nhưng vì dự án đó thôn Đông Khải phải sửa lại, nên đương nhiên phải thương lượng lâu hơn một chút.
Lúc cuộc họp nhỏ kết thúc đã sắp mười hai giờ, nếu không phải mười hai giờ rưỡi Thẩm Thanh Ngọc còn có một buổi tiệc cần tham dự thì không biết cuộc họp đó sẽ kéo dài đến bao giờ.
Sau khi mọi người đã rời đi, Thẩm Thanh Ngọc dặm lại lớp trang điểm rồi chuẩn bị xuất phát đến khách sạn.
Mới vừa chuẩn bị xong thì Phó Ngọc Lam gõ cửa bước vào: “Cô Thẩm, cô Bạc tới.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhăn mày: “Cô ta tới làm gì?”
Phó Ngọc Lam dừng một lát mới nói: “Hình như là tới xin lôi cô.”
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng nói: ‘Không gặp.”
Cô ta tới xin lôi thì cô nhất định phải gặp cô ta sao?
Về chuyện trước kia Bạc Minh Tâm ở thế là cô chủ nhà họ Bạc bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Lam đã điều tra rõ ràng. Hôm nay khi thấy Bạc Minh Tâm xuất hiện ở công ty, sắc mặt của Phó Ngọc Lam sầm xuống, Thẩm Thanh Ngọc nói không muốn nhìn thấy Bạc Minh Tâm, Phó Ngọc Lam càng không biết nói gì hơn.
“Vâng, cô Thẩm.”
Phó Ngọc Lam gật đầu đáp lời, xoay người đi đuổi Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm đã tới Vạn Tượng được gần nửa giờ, lúc cô ta vừa mới tới, thư ký của Thẩm Thanh Ngọc nói răng Thẩm Thanh Ngọc đang họp, Bạc Minh Tâm đành phải chờ.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chờ đợi ai cả.
Bạc Minh Tâm cảm thấy lần này mình đến đây rất có thành ý.
Cửa thang máy cách đó không xa mở ra theo tiếng chuông báo, ngay sau đó cô ta nhìn thấy thư ký của Thẩm Thanh Ngọc là Phó Ngọc Lam đi ra từ thang máy.
Bạc Minh Tâm đứng lên, kiêu ngạo đi đến bên cạnh Phó Ngọc Lam: “Thư ký Phó.”
Phó Ngọc Lam mặt không đổi sắc nhìn về phía cô ta: “Xin lõi cô Bạc, hôm nay lịch trình của cô Thẩm rất bận rộn, không có thời gian để gặp cô, thành thật xin lôi.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Bạc Minh Tâm trở nên tái mét: “Tôi chỉ muốn gặp cô ta một chút thôi, năm phút, chẳng lẽ cô ta bận đến mức không thể dành ra năm phút để gặp tôi sao?”
Phó Ngọc Lam vần giữ nguyên câu trả lời như trước: “Xin lỗi cô Bạc.”
Nếu là trước đây, Bạc Minh Tâm đã chẳng màng tất cả mà xông lên, chắc chắn có thể gặp được Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng giờ đây thân phận của Thẩm Thanh Ngọc đã được đưa ra ánh sáng, nhà họ Thẩm còn ở tâm cao hơn cả nhà họ Bạc, trước khi tới đây ông nội Bạc đã dặn tới dặn lui bảo cô ta phải cúi đầu nhận sai, phải hạ mình với Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Tâm đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống: “Vậy khi nào thì Thẩm Thanh Ngọc rảnh? Buổi tối có được không? Tôi mời cô ta ăn một bữa cơm?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu: “Xin lôi cô Bạc.”