Dù Trần Ánh Nguyệt có tin hay không thì Thẩm Thanh Ngọc thực sự cũng không đến mức buồn lòng vì Phó Ngọc Hải.
Nhưng thất vọng thì đúng là có một chút. Nói sao thì Phó Ngọc Hải cũng đã theo đuổi cô hơn nửa năm rồi. Bảo anh †a đa tình thì anh ta cũng đã theo đuổi cô hơn nửa năm, mà bảo anh ta chung thủy thì mới đấy đã lại có niềm vui mới rồi.
Đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang vàng, Thẩm Thanh Ngọc.
không nghĩ nữa. Cô nhìn đèn vàng chuyển xanh, sau đó lái xe đi thẳng về phía trước.
Thẩm Thanh Ngọc không lừa Trần Ánh Nguyệt, cô thực sự còn báo cáo nghiên cứu phải về xem.
Mảnh đất Thành Bắc kia đã lấy được rồi, chuyện tiếp theo phải làm là khai thác nó.
Trước đó, Trần Hạc Nhất giao hạng mục này cho Thẩm Thanh Ngọc với ý định muốn làm khó cô, nhưng giờ Thẩm Thanh Ngọc đã lấy được đất mà Trần Hạc Nhất cũng đã biết thân phận thật của cô. Mảnh đất kia là hạng mục mở rộng, tất nhiên sẽ giao cả cho Thẩm Thanh Ngọc toàn quyền phụ trách.
Mặc dù không thể nắm trong tay một hạng mục lớn như: vậy, trong lòng Trần Hạc Nhất chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng không thoải mái thì anh ta có thể làm gì được chứ?
Đây là công chúa nhỏ của Vạn Tượng đó!
Phải khai phá một mảnh đất hơn bốn mươi tỉ ra sao để có thể nhận được nhiều lợi ích nhất đúng là chuyện khiến người ta tiêu tốn không ít tâm tư.
Thẩm Thanh Ngọc muốn trở thành lãnh đạo Vạn Tượng bằng thực lực của chính mình thì phải có chút thành tựu, vậy nên cô bắt buộc phải qua được hạng mục này.
Nếu không, sau này, khi cô về tổng bộ, mấy lão già kia, hơn phân nửa đều sẽ lời ra tiếng vào cô leo lên nhờ bố.
Dĩ nhiên Thẩm Thanh Ngọc cũng chẳng ngại người ta bảo cô dựa dẫm Thẩm Quốc Vinh.
Suy cho cùng, có đôi khi, đầu thai cũng là một kĩ năng sống.
Nhưng vấn đề là không phải cô không có năng lực. Nếu đã vừa có thế lực lại có thực lực thì hà tất phải ngoảnh mặt làm ngơ để cho đám lắm lời kia nói ra nói vào chứ?
Muốn về thừa kế gia sản cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc đọc xong báo cáo thì cũng đã không còn sớm nữa.
Cô đọc chăm chú quá còn không để ý đến việc Trần Ánh Nguyệt đã gửi liền mấy tin nhắn cho mình.
Tin nhắn mới nhất mà Trần Ánh Nguyệt gửi tới là năm phút trước. Thẩm Thanh Ngọc mở khóa điện thoại, nhấn vào.
khung chat của cả hai, đập vào mắt cô là câu nói Trần Ánh Nguyệt cứ cách mấy phút lại gửi một lần: “Tiểu Ngũ, cậu thực sự không sao đấy chứ?”
Sau khi gửi liền mấy tin, có lẽ Trần Ánh Nguyệt cho là cô đang cố ý không trả lời tin nhắn nên đã im lặng một lúc.
Tuy nhiên cũng chẳng được bao lâu, Trần Ánh Nguyệt đã lại mất kiên nhãn, bắt đầu măng Phó Ngọc Hải là cái đồ đểu cáng. Cô ấy mắng mỏ một cách thậm tệ đàn ông trên đời đều là loại không ra gì, đến cả anh trai và bố Trần Ánh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Ngũ, cậu đừng có buồn, đám đàn ông chó chết ấy không đáng để chúng ta phải buồn đâu! Cậu vừa giàu có lại xinh đẹp, chỉ cần vãy tay một cái là gọi được cả đống chó nhỏ chó to đến ngay! Bạc Minh Thành, Phó Ngọc Hải gì đó cũng đã hơn ba mươi rồi, hai miếng thịt già nua ấy gặm chỉ tổ đau răng, vứt đi cho rồi!”
Thẩm Thanh Ngọc đọc rồi cười, lúc này, sự mệt mỏi sau hơn hai tiếng đọc báo cáo đã vơi đi rất nhiều.