Thẩm Thanh Ngọc lười ra khỏi nhà nên từ chối, tối đó chưa đến mười một giờ Thẩm Thanh Ngọc đã đi nghỉ nên sáng hôm sau chưa tới bảy giờ sáng cô đã dậy rồi.
Lúc này trời còn chưa sáng, kéo rèm cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài vẫn còn lờ mờ.
Thẩm Thanh Ngọc cầm điện thoại xem lịch trình hôm nay của mình, có rất nhiều việc cần hoàn thành, chín giờ có một buổi họp sớm, mười một giờ lại có một buổi họp nhỏ đến trưa còn có một buổi tiệc.
Bận rộn ra phết.
Khó khi được hôm dậy sớm, Thẩm Thanh Ngọc tranh thủ làm một bữa sáng thật phong phú, ăn xong đến Vạn Tượng cũng chỉ mới tám giờ bốn mươi lăm phút.
Phó Ngọc Lam cũng vừa tới, hai người gặp nhau trước cửa thang máy bãi đậu xe: ‘Cô Thẩm, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu cười lại: ‘Buổi sáng tốt lành, thư ký Phó.”
Tuy nói Phó Ngọc Lam là người của Thẩm Quốc Vinh nhưng không thể không thừa nhận cô ấy làm rất tốt vai trò của một thư ký.
Sau khi chuyện Thẩm Thanh Ngọc là cô chủ nhà họ Thẩm bị khui ra, hôm thứ bảy Trần Hạc Nhất có gọi điện cho Thẩm Thanh Ngọc nhưng Thẩm Thanh Ngọc không bắt máy.
Khi đến nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, vẻ mặt anh ta cứng lại.
Anh ta vấn cho rằng Thẩm Thanh Ngọc chỉ là người tình nhỏ bé nhưng không ngờ cô lại là con gái ruột của Thẩm Quốc Vinh, cô chủ duy nhất của tập đoàn Vạn Tượng, đừng nói là một Vạn Tượng nhỏ bé ở Lâm Thành, dù là cả tập đoàn Vạn Tượng sau này đều sẽ thuộc về Thẩm Thanh Ngọc.
Từ khi Thẩm Thanh Ngọc nhậm chức tới nay, Trần Hạc Nhất không ít lần làm khó cô, bây giờ biết thân phận của Thẩm Thanh Ngọc khiến anh ta mất ngủ hai đêm Vốn dĩ anh ta định hẹn riêng cô vào thứ bảy tuân trước để thăm dò thử nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại cúp điện thoại của anh ta, đương nhiên bây giờ Trần Hạc Nhất gặp Thẩm Thanh Ngọc sẽ thấy lo lắng hoảng loạn trong lòng.
“Chào buổi sáng, giám đốc Thẩm.”
Dù sao thì Trần Hạc Nhất cũng là một lão cáo già, chủ động chào hỏi trước cũng không thấy xấu hổ chút nào.
Thẩm Thanh Ngọc cười như không cười nhìn anh †a, cũng không vạch trần: ‘Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trần.”
Trần Hạc Nhất gật đầu đi vào phòng họp.
Bây giờ thân phận của Thẩm Thanh Ngọc đã được công khai, cuộc họp thường kỳ tuần này cũng trở nên thú vị hơn nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi bên dưới nghe Trần Hạc Nhất đứng trên cứ luôn mồm khen cô tuổi trẻ tài cao thì thấy thật thú vị.
Trần Hạc Nhất nhịn hơn hai mươi năm mới lên được địa vị như ngày nay, mấy năm nay luôn làm mưa làm gió ở Vạn Tượng, chỉ có người phía dưới ninh bợ anh ta, bây giờ anh ta lại phải ninh bợ Thẩm Thanh Ngọc, thế nên cũng chẳng nói được mấy câu hay ho.
Đương nhiên những lời hạ thấp bản thân lúc trước sẽ không nói, thân phận và địa vị của Thẩm Thanh Ngọc không chỉ cao hơn anh ta một hai bậc nhưng anh ta lại quá kiêu ngạo, chỉ khen được mấy câu đã không thể nói tiếp được nữa, bầu không khí thực hơi xấu hổ.
Thẩm Thanh Ngọc vẫn ngồi đàng hoàng bên dưới, cô nhìn Trần Hạc Nhất nở nụ cười nhẹ: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần.”
Một câu nói hời hợt của cô khiến mặt Trần Hạc Nhất bị vả đau điếng.