Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34


Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Sự tò mò có thể giết chết một con mèo.”


Như vậy không phải quá tàn nhãn sao?


Tuy nhiên, đêm nay Thẩm Thanh Ngọc quả thực quá tàn nhãn, cô đã khiến Bạc Minh Tâm bị cười chê suốt một thời gian dài.


Nghĩ đến dây, Châu Du Dân không khỏi hỏi lại: “Cậu cứ để chuyện này qua như vậy sao?”


Tất nhiên, chuyện không thể để nó qua một cách dễ dàng như vậy được, nhưng việc lần này không liên quan gì đến Châu Du Dân. Bạc Minh Thành cầm lấy tấm chí phiếu xem rồi đi thẳng ra khỏi đám đông.


Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đã rời đi từ rất lâu rồi, tài xế cũng không ngờ bọn họ lại về sớm như vậy. Sau khi nhận được cuộc gọi, ông ấy có chút sững sờ: “Cô Thẩm, thực xin lỗi, cô đợi chút tôi đến đón hai cô ngay.”


Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng ồn ào sôi nổi ở đầu dây bên kia điện thoại, cô khẽ cười một tiếng: “Chú Vương, chú không cần vội đâu. Chú cứ ăn cơm trước đi, tôi đi vệ sinh trước đã.”


Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc ngay lập tức cúp điện thoại, sau đó cô đi thẳng tới chỗ nghỉ ngơi của khách trong đại sảnh để ngồi.


Đôi khuyên tai lắc lư khiến cô có chút khó chịu.


Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt nói: “Cậu lấy hết những thứ giá trị thế, nếu để mẹ cậu biết kiểu gì cũng đánh chết cậu.”


Trần Ánh Nguyệt khit mũi: “Mẹ tớ biết là tớ lấy cho cậu mà, bà ấy chẳng nói chẳng rằng gì liền đưa cho tớ cả bộ. Nếu tơ biết cậu không thích dây chuyền này, tớ đã sớm mang theo cả bộ cho cậu rồi.”


Thấm Thanh Ngọc mìm cười, cô đưa tay lên, tháo đôi bông tai ra rồi cất vào hộp đựng, sau đó bắt đàu tháo chiéc vòng tay: “Gửi lời cảm ơn của tớ tới mẹ cậu nhé.”


“Cậu khách sáo quá rồi đấy, mẹ tớ mà nghe thấy kiểu gì cũng giận cho mà xem”


Thẩm Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, thấy lời Trần Ánh Nguyệt nói cũng phải. Sau đó cô đưa chiếc vòng tay và hoa tai cho cô ấy, gương mặt có chút mất hứng khi nghĩ tới chuyện chiếc vòng tay vừa rồi của Bạc Minh Tâm.


Thấy cô im lặng, Trần Ánh Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Cậu lại nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo với tớ là cậu hối hận chuyện vừa rồi với Bạc Minh Tâm nhé?


Những điều mà cô ta đã làm với cậu lúc trước, cộng lại đủ để khiến cô ta phải chịu những chuyện tồi tệ đó.”


Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng định thần lại: “Hối hận thì cũng có nhưng mà không phải là hối hận vê việc tớ đổ rượu đỏ lên người cô ta.”


Trần Ánh Nguyệt có chút khó hiểu: “Thế cậu hối hận cái gì?”


“Tớ hối hận vì đã làm mất 400.000 tệ vào tay cô ta.”


Trần Ánh Nguyệt nhìn cô nói: “Cậu đâu phải là thiếu tiền, 400.000 tệ mà khiến cô ta xấu hổ, tớ thấy cũng đáng.”


“Tớ cũng không phải là thiếu tiền nhưng mà cậu biết đấy, tớ đâu phải là kẻ tiêu hoang đâu, tại sao tớ lại phải đưa cho cô ta mấy chục nghìn nhỉ?”


Cô dùng tiên đó mua cái túi không phải là tốt hơn hay sao?


Nếu xấu thì có thể dùng chỗ đó mua mỹ phẩm chăm sóc da nữa!


Hai người bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Không cân bồi thường, cô chỉ cần xin lỗi Minh Tâm là được.” 1 Bạc Minh Thành vừa dứt lời, anh lập tức bước tới, đặt tấm séc trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.


Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh một cái rồi đưa tay lấy lại tờ phiếu 400.000 tệ đã mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK