Cô từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cười lớn: “Anh nói đúng lắm, vì tình nghĩa đã từng là vợ chồng của chúng ta, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với những việc mình làm.”
Và những việc cô chưa làm, cô nhất định cũng sẽ không bỏ qua.
Vừa nói cô vừa đưa tay vén tóc đang bay ở trên mặt: “Đúng rồi, để thể thành ý của mình, tôi sẽ tặng cho Lâm Mai Phương một món quà lớn, anh nhớ bảo cô ấy đón nhận món quà của tôi nhé!”
Nói xong, nhìn Bạc Minh Thành thêm lần nữa, rồi cô quay người rời đi.
Cô bước tới bên đường, vẫy một chiếc taxi rồi lên xe.
Chiếc xe chạy qua mặt Bạc Minh Thành, cô ngồi trong xe, khuôn mặt xinh đẹp pha chút lạnh lùng.
Bạc Minh Thành chau mày, tâm trạng có chút khó chịu mà không hiểu tại sao, nhìn chiếc xe đang chờ mình đỗ cách đây không xa, anh không vội đi tới đó mà lấy phong thuốc lá từ túi áo ra, châm một điếu rồi cúi đầu xuống.
Cuộc hôn nhân giữa anh và cô, lúc kết hôn anh không hề nghĩ là sẽ lấy cô, anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày ly hôn với cô.
Nhưng hôm nay hai người bọn họ đã thực sự ly hôn rồi, anh không cảm thấy khó chịu, đối với anh mà nói, Thẩm Thanh Ngọc chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ anh có thể chấp nhận lấy làm vợ mà thôi.
Tuy nhiên, lúc anh cúi xuống nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn đang cầm trên tay, cảm thấy điếu thuốc chẳng có mùi vị gì, tâm trạng u ám không thể diễn tả được.
Bỏ đi, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Cô vừa về đến phòng của Trần Ánh Nguyệt, cô ấy cũng đã ngủ dậy rồi, đang đứng bên cửa với vẻ mặt phấn khích hỏi cô: “Thế nào rồi?
Đã ly hôn chưa?
Giấy chứng nhận ly hôn đâu mau đưa tớ xem nào?”
Trần Ánh Nguyệt thực sự đã mong cô và người đàn ông lạnh lùng Bạc Minh Thành đó hãy sớm ly hôn!
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy bộ dạng của Trần Ánh Nguyệt không kìm được cười phá lên, rồi cô lấy trong túi xách ra tờ giấy chứng nhận ly hôn đưa cho Trần Ánh Nguyệt: “Đã ly hôn rồi.”
Trần Ánh Nguyệt suýt nữa thì khóc khi nhìn thấy tờ giấy ly hôn, cô ấy nói: “Được rồi, ly hôn xong là tốt rồi, từ nay cậu sẽ lại là một quý cô độc thân xinh đẹp! Người đẹp, tối nay đi tìm thú vui không?”
Cô lắc đầu: “Không đi đâu, ba năm rồi tớ chưa về nhà, bây giờ chỉ muốn về nhà.”
Cô vừa nói vừa đưa tay lên, che đi đôi mắt ướt.
Ba năm rồi, cô vì Bạc Minh Thành mà đã bỏ rơi bố mẹ mình ba năm không về thăm hỏi.
Hôm nay mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, thành phố Lâm Thành này đã không còn muốn giữ cô lại, việc gì cô phải cố chấp để ở lại nơi này nữa.
Chỉ là trước khi rời đi, cô phải nhờ Trần Ánh Nguyệt giúp cô gửi món quà mà cô đã chuẩn bị cho Lâm Mai Phương: “Tớ đưa cậu cái video này, cậu sắp xếp người gửi đi hộ tớ nhé!”
Không phải Bạc Minh Thành muốn cô xin lỗi Lâm Mai Phương sao?
Vậy thì bây giờ cô sẽ xin lỗi cô ta, lời xin lỗi này, cô chắc chắn Lâm Mai Phương sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng!
Nghĩ đến chuyện này, Trần Ánh Nguyệt lại phấn khích trở lại: “Tớ chính là chờ câu nói này từ cậu! Tớ đã sắp xếp xong cả rồi, chỉ cần một cuộc gọi tuyệt đối sẽ khiến cộng đồng mạng dậy sóng.”
Cô nhẹ gật đầu: “Tớ đi thu dọn đồ đạc, 3 giờ máy bay sẽ cất cánh, cùng nhau đi ăn cơm chứ?”