Hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác một chút, ánh mắt nhìn về ghế da thật trước mặt, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi một câu: “Lâm Mai Phương có em gái từ lúc nào vậy?”
Quan trọng là cô hoàn toàn không hay biết.
Thực ra Phó Ngọc Lam cũng vừa mới biết chuyện Lâm Mai Phương có em gái, cô ấy kể đơn giản tình huống của Lâm Mai Chi mà mình điều tra được vào mấy hôm trước cho Thẩm Thanh Ngọc: “Năm năm trước, Lâm Mai Chỉ gặp sự cố trở thành người thực vật, được đưa ra nước ngoài.”
Thẩm Thanh Ngọc giật giật mi mắt: “Sự cố đó có liên quan đến Bạc Minh Thành sao?”
Phó Ngọc Lam không đoán ra rốt cuộc bây giờ Thẩm Thanh Ngọc còn giữ tình cũ với Bạc Minh Thành hay không, nghe cô hỏi như vậy, Phó Ngọc Lam hơi do dự.
Phó Ngọc Lam vừa do dự, Thẩm Thanh Ngọc bật cười: “Sao vậy, thư ký Phó, em cho rằng chị không buông bỏ Bạc Minh Thành được à?”
Suy nghĩ của Phó Ngọc Lam bị đoán trúng, ngại ngùng liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Đúng là em không quá hy vọng cô Thẩm quay đầu.”
“Yên tâm đi, chị không quay đầu.”
Cô không quay đầu.
Phó Ngọc Lam gật đầu, lúc này mới nói tỉ mỉ một lần nữa: “… Sáu năm trước, Bạc Nhật Nhã…”
Bạc Nhật Nhã nuôi người tình ở bên ngoài, người tình kia tìm đến tận cửa bắt Bạc Nhật Nhã ly hôn với Tân Minh Tú cưới cô ta, đương nhiên Bạc Nhật Nhã không chịu, không nói đến hai đứa con trai đã đến tuổi có thể lập gia đình, ông ta cũng chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời đối với cô ta mà thôi.
Cho nên lúc đó Bạc Nhật Nhã đã cho người đưa cho cô ta một khoản tiền, bảo cô ta đừng có đến làm phiên nữa.
Lúc đó người nhân kia đã đồng ý, sau này trùng hợp năm đó Vi Quang với Tín Khoa cùng tranh một dự án, sau khi người bên Tín Khoa biết được chuyện người tình kia của Bạc Nhật Nhã thì lại cho người tình kia một khoản tiền để gây chuyện.
Người tình nhân kia muốn ăn tiền cả hai bên, hơn nữa người bên Tín Khoa nói cũng không cần cô ta cứ đến gây chuyện ở nhà họ Bạc, chỉ cần trong nửa tháng làm ra chút tin xấu là được rồi.
Thế nhưng chuyện của người tình kia bị người trong nhà biết được, cô ta sợ bị mắng nên nói với người trong nhà là cô ta bị Bạc Nhật Nhã lừa, còn nói Bạc Nhật Nhã không muốn ly hôn cưới cô ta.
Lúc đó sau khi em trai của người tình Bạc Nhật Nhã nghe được chuyện này đã trực tiếp đi tìm Bạc Nhật Nhã đàm phán, nhưng không gặp được Bạc Nhật Nhã, cậu ta nhờ người điều tra hai người Bạc Minh Thành với Bạc Minh Hoàng, khoảng thời gian đó Bạc Minh Hoàng đang đi công tác bên ngoài, đối phương chỉ đành nhìn chằm chằm lên Bạc Minh Thành.
Năm đó Bạc Minh Thành vừa học xong ở nước ngoài trở về nước vào Vi Quang, đúng lúc hôm đó em gái Lâm Mai Chỉ của Lâm Mai Phương đến tìm Bạc Minh Thành, lúc xảy ra chuyện cô ta đẩy Bạc Minh Thành ra, ngăn xe của em trai người tình Bạc Nhật Nhã lại, sau đó thì vẫn luôn năm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Chuyện này là tin xấu của nhà họ Bạc, năm đó gây ra ồn ào rất lớn, nhưng sau khi xảy ra chuyện người nhà họ Bạc dùng tiền bịt miệng truyên thông, nếu như không phải Phó Ngọc Lam tra đến trên người của Lâm Mai Chỉ, đại khái cũng không thể tra ra chuyện này được.
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười: “Cho nên mấy năm nay người mà Bạc Minh Thành yêu không phải Lâm Mai Phương, mà là Lâm Mai Chỉ?”
Phó Ngọc Lam nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hơi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, không nhịn được chậc một tiếng: “Thư ký Phó, em còn như vậy thì chị giận thật đó.”
Phó Ngọc Lam hơi đổi sắc mặt, vội nói ra trọng điểm vân chưa nói: “Thực ra năm đó hai người Lâm Mai Phương và Bạc Minh Hoàng quen nhau, còn Bạc Minh Thành thì quen Lâm Mai Chỉ.”