Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nhịn được.
Người để ở trong lòng nhiều năm như vậy, xem như theo đuổi cô, cũng phải thận trọng mỗi một bước.
Phó Ngọc Hải thu tay lại, đổi tay cầm lấy trứng gà, lập tức đặt bàn tay còn đang nóng lên trán Thẩm Thanh Ngọc.
‘Thẩm Thanh Ngọc mở mắt ra, vừa lúc đụng vào sự dịu dàng bên trong cặp mắt đào hoa kia, cô ngơ ngác một chút, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hai người không nói gì, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu bắt đầu ăn Oden cầm trên tay.
Ngoài cửa sổ xe là âm thanh ngựa xe như nước, trong xe lại an tĩnh như hai khoảng không khác nhau.
Qua khoảng hai phút, Phó Ngọc Hải mới đập trứng gà, lột vỏ: ‘Ăn không?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu, cô không thích ăn lòng đỏ trứng gà.
Phó Ngọc Hải nhìn cô, tâm sáng như gương, trực tiếp lấy cái túi bên cạnh sang, bỏ lòng đỏ trứng gà vào: “Äy”
Thẩm Thanh Ngọc sửng sốt: “Làm sao anh biết…”
“Đoán, em họ tôi cũng không thích ăn lòng đỏ trứng gà.”
‘Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy trứng gà: “Cảm ơn.”
Đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, đúng là Thẩm Thanh Ngọc đói bụng, không thì cô cũng sẽ không ăn Oden, còn đi ăn lòng trắng trứng gà Phó Ngọc Hải đưa.
‘Thẩm Thanh Ngọc ăn xong lòng trắng trứng gà, vô thức cầm lòng đỏ trứng gà nhét vào trong túi đựng hộp Oden, không nghĩ Phó Ngọc Hải lại trực tiếp cầm lấy: “Em không ăn không có nghĩa là tôi không ăn.”
Anh ta nói xong, trực tiếp bỏ lòng đỏ trứng vào trong miệng.
‘Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, nghĩ đến vừa rồi mình ăn lòng trắng trứng trong cái túi đó, Phó Ngọc Hải ăn lòng đỏ trứng cũng dùng cái túi đó…
Được rồi, vẫn không nên nghĩ, càng nghĩ càng xấu hổ.
Bạc Minh Thành Ăn xong đồ, Phó Ngọc Hải chủ động xuống xe giúp cô mở cửa xe, nhanh chóng đến cốp sau lấy rương hành lý của ‘Thẩm Thanh Ngọc xuống.
Chỉ là anh ta không trực tiếp đưa cho cô: “Tôi đưa em lên.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đưa tay muốn lấy rương hành lý lại bị anh ta trực tiếp đẩy ra sau, còn đổi sang tay khác.
Nghe được lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi hơi nhíu mày lại: “Sau đó lại uống chén trà à?”
“Đêm nay không uống trà, đương nhiên nếu như em muốn mời tôi đi vào uống trà, tôi cũng không thể chối từ lời mời nhiệt tình ấy mà đi vào uống chén.”
Dường như bầu không khí mập mờ trong xe tiêu tán, Thẩm Thanh Ngọc cười cười: “Cảm ơn.”
“Em lại nợ tôi một bữa cơm.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nhớ tới lúc trước anh ta từng nói, nhận bữa cơm này: “Được thôi.”
Hai người sóng vai tiến vào nhà trọ, lần này thật là Phó Ngọc Hải nói được làm được, anh nói đưa cô đi lên thì thật chỉ là đưa cô đi lên.
Ban ngày Thẩm Thanh Ngọc đi dạo một ngày cùng Lương Thanh Hà, ban đêm xuống máy bay trở về trên đường còn xảy ra tai nạn xe, đi bệnh viện lại ghi chép khẩu cung, giày vò đến bây giờ cô cũng hơi mệt mỏi.