Bạc Minh Thành nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp lên xe của mình.
Cửa xe bị đóng thật mạnh, âm thanh lớn đến mức làm cho cả người chấn động.
Châu Du Dân nhìn bóng xe nghênh ngang rời đi kia, không khỏi chậc một tiếng: “Cậu ta xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước đây khi còn kết hôn với Thẩm Thanh Ngọc, còn xem người ta như người tàng hình, sao bây giờ ly hôn rồi, chạm mặt nhau, nhìn Bạc Minh Thành cứ như Thẩm Thanh Ngọc trộm mất mấy trăm triệu tiền tiết kiệm của anh vậy?
Từ Việt Quốc hơi nhíu mày lại: “Ham muốn giữ lấy kỳ lạ của đàn ông chứ sao.”
Châu Du Dân không hiểu lắm: “Có liên quan gì đến việc này?”
Từ Việt Quốc liếc anh ta một cái: “Hỏi cậu một vấn đề, nếu như người vợ trước sau khi ly hôn với cậu lại tìm được nửa kia, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Châu Du Dân ngơ ngác một chút: “Còn cảm thấy thế nào, đương nhiên là muốn chúc phúc, cả hai đều ly hôn rồi, cô ấy cũng không vụng trộm kiếm người sau lưng tôi!” : Đột nhiên Từ Việt Quốc không biết làm sao để phản bác lại: “… Xem như tôi chưa nói gì.”
Quả thực tối nay Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy chán ghét Bạc Minh Thành, cô ly hôn đến giờ đã lâu vậy rồi, cho dù Bạc Minh Tâm đi khắp nơi rêu rao cô được bao nuôi thì Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ coi như xem trò cười mà thôi.
Với cô mà nói, nhà họ Bạc đã là quá khứ, chẳng qua người đàn ông Bạc Minh Thành này chỉ là chồng cũ.
Trước đó ai đúng ai sai cô cũng không muốn so đo, đã ly hôn rồi thì ai đi đường người nấy.
Cô cho răng tối đó Bạc Minh Thành ấn cô quỳ ở từ đường nhà họ Bạc mới là lúc mà cô thất vọng nhất, nhưng không ngờ những lời vừa rồi của Bạc Minh Thành lại khiến cô nghỉ ngờ về nhân phẩm của Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn đèn neon bên ngoài cửa Sổ xe, cô hoàn hồn lại thì mới chợt nhớ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải đang lái xe bên cạnh: “Chẳng phải anh uống rượu à?”
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Phó Ngọc Hải chậm rãi dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Chỉ uống một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh: “Là một chút hay là hoàn toàn không uống?”
Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô rồi cong môi cười: “Em đoán xem.”
Phó Ngọc Hải nói, ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Còn buồn à?”
“Tôi không buồn.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn sợi dây chuyền trên cổ anh ta, hơi hoảng hốt.
Chuyện tối nay thực sự khiến cô hơi trở tay không kịp.
Người của buổi tối bốn năm trước sao lại trở thành Phó Ngọc Hải, tại sao sau khi cô tỉnh lại thì người trong phòng lại là Bạc Minh Thành?
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi đau đầu, cô không khỏi đưa tay ấn huyệt thái dương: “Người của buổi tối bốn năm trước thật sự là anh sao?”
Phó Ngọc Hải xoay người qua nhìn cô, hơi kiềm nén: “Em rất thất vọng khi biết là tôi à2”
Đôi mắt đào hoa đó thu lại ý cười, lúc nhìn cô thì hệt như vực sâu không thấy đáy, trong vực sâu thăm thảm đó phản chiếu cô. Thẩm Thanh Ngọc vô thức muốn lùi lại, nhưng bị anh ta giơ tay giữ lấy eo.
Đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, xe của họ ở đầu tiên nhưng lại không hề nhúc nhích, xe phía sau không ngừng ấn còi thúc giục.
Thẩm Thanh Ngọc không khỏi giơ tay đẩy anh ta: “Đèn xanh rồi.”