Cô ta đọc những bình luận đó, tức đến phát khóc, bữa sáng cũng không thèm ăn, cả buổi sáng nằm trong chăn khóc lóc.
Tần Minh Tú hiểu rõ sự tình, bèn thở dài: “Đang yên đang lành tự dưng con đi gây chuyện với cô ta làm gì?
Vốn dĩ đang vô cùng ấm ức, nghe thấy Tân Minh Tú nói vậy, Bạc Minh Tâm càng cảm thấy đau lòng hơn, cô ta hét lên: ‘Mẹ, rốt cuộc con có phải là con gái mẹ hay không vậy! Bây giờ là cô ta ức hiếp con.
Là Thẩm Thanh Ngọc cô ta bắt nạt con, mẹ không nhìn thấy sao?”
Tân Minh Tú có chút bất lực: “Con đó, thế trước đây con ức hiếp người ta ít lắm sao?”
“Đó gọi là ức hiếp cô ta sao ạ? 2 Con chỉ là muốn cho cô ta biết thế nào là tự lượng sức mình, để cô ta biết thân biết phận mà rút lui đì!
Bạc Minh Tâm không cảm thấy việc trước đây cô ta làm khó cô lại được xem là ức hiếp, nếu như không phải do Thẩm Thanh Ngọc không biết trời cao đất dày là gì, cố chấp để được gả vào nhà họ Bạc, cô ta gây khó dê với cô làm gì?
Bạc Minh Tâm càng lúc càng tức giận, thậm chí cô †a còn cho răng những người trên mạng đều đã bị cô mua chuộc, nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên muốn làm gì đó, cũng không còn khóc lóc nữa, lập tức lấy điện thoại gọi điện cho Tô Nguyệt Lăng.
Sau khi họp xong, cô mới biết chuyện Bạc Minh Tâm đang làm loạn lên, đầu dây bên kia là Trân Ánh Nguyệt đang thông báo tình hình cho cô, nghe xong cô không nhịn được mà bật cười: “Cứ kệ cô ta muốn làm gì thì làm.”
Bạc Minh Tâm mà cũng có triển vọng như thế cơ à?
Gòn nghĩ ra cách bịa ra những chuyện không có thật để lên mạng công kích cô sao?
Cô lên mạng xem cái thứ được gọi là ‘lịch sử đen tối” của mình, cô cảm thấy có chút hoài nghỉ liệu rãng Bạc Minh Tâm có đúng là em gái ruột của Bạc Minh Thành hay không.
Haiz, làm sao lại có sự chênh lệch về IQ lớn như thế cơ chứ?
Tiếng gõ cửa vang lên, cô trở lại dáng vẻ lãnh đạm, nói: ‘Mời vào.”
Phó Ngọc Lam bước vào, trên tay đang cầm một tập tài liệu: “Chị Thẩm, lúc nãy thư ký của Tổng Giám đốc Trần nói tối nay anh ta sẽ không đi ăn tối cùng bên công ty Hoa Thước, phiên chị hãy đi một chuyến.”
Cô hơi nhíu mày: “Bên công ty Hoa Thước có những ai?”
“Hoa Kỳ Lâm.”
“Tôi biết rồi.”
Vạn Tượng và Hoa Thước từ xưa đến nay đều liên tục hợp tác, lần này không phải là chấm dứt hợp đồng, bữa tối nay gặp mặt với mục đích bàn bạc về việc gia hạn hợp đồng.
Nhưng Hoa Kỳ Lâm nổi tiếng là một tên gió chiều nào cuốn theo chiều ấy, chỉ cần chỗ nào có tiền là chỗ đó sẽ có mặt anh ta, mà Trần Hạc Nhất lại có quan hệ cực kỳ tốt với anh ta, bữa cơm tối nay nếu Trần Hạc Nhất đi, chắc chắn hợp đồng ngày mai sẽ được ký kết.
Trần Hạc Nhất lại rút lui và để cô đi, cô không cần nghĩ nhiều cũng đoán chắc hơn nửa bữa cơm tối nay chính là Hồng Môn yến.
Thế thì cô lại càng muốn xem xem, Trần Hạc Nhất và Hoa Kỳ Lâm rốt cuộc đang muốn dở trò gì.
Chỉ là cô không ngờ, mình chỉ đoán đúng một nửa, nửa còn lại thì cô chưa đoán ra được.
*Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bây hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam tắc đường nên phải khoảng 5 phút nữa mới đến khách sạn theo giờ đã hẹn.