Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247


Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mắt, khi ánh mắt rơi vào cặp mắt hạnh kia, dường như anh bị thứ gì đó đâm một cái.


Khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, trong ánh mắt đầy châm chọc và rét lạnh.


Mà cô đối với Phó Ngọc Hải, lại cười dịu dàng mê người như vậy.


Đột nhiên có cảm xúc lan tràn ra, chăm chú bóp chặt anh †a, Bạc Minh Thành giấy dụa không ra: ”Chỉ có tôi biết” là cô vẽ à?”


Nghe được lời này của Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc khó khi ngơ ngác một chút, cô vốn cho là anh vì Bạc Minh Tâm tới hỏi tội, ngược lại không nghĩ tới đột nhiên lại hỏi vấn đề này.


‘Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười: “Cậu hai Bạc thật sự là bưồn cười, kỹ thuật vẽ của tôi vụng về như thế, làm sao có thể vẽ ra tác phẩm tốt như vậy. Huống chỉ, hoạ sĩ là tự thân trải nghiệm vẽ ra. Câu chuyện kể về tác giả mười bốn tuổi thầm mến một chàng trai học cấp ba cho.


đến khi gặp mặt, cậu hai Bạc cảm thấy có điểm nào giống với tôi và anh chứ?


Thẩm Thanh Ngọc nói xong, dừng một chút, lập tức bồi thêm một câu: “Cũng là do anh tự luyến, khi anh mười bảy tuổi tôi đã thầm mến anh rồi ư?”


Cảm xúc của Bạc Minh Thành trực tiếp bị câu nói này của Thẩm Thanh Ngọc chọc thủng, anh bước một bước đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc không lui lại, giữa hai người cũng chỉ có khoảng cách mười centimet.


Bạc Minh Thành cúi đầu xuống, im lặng nhìn cô: “Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao nam nhân vật chính, cùng với bức tranh cô vẽ tôi lại giống nhau như đúc?”


Thẩm Thanh Ngọc cứng lại một chút, nhưng chỉ là một chút, rất nhanh, cô kịp phản ứng: “Có lẽ chuyện này anh nên hỏi tác giả rồi.”


“Phong cách vẽ cũng giống.”


Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ tới thế mà Bạc Minh Thành có thể nhìn ra được, cô ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, không dám có chút lùi bước.


Cô biết, chỉ cần cô hơi tránh né, cô sẽ thua.


Hai người cứ nhìn nhau như vậy gần mười giây, cuối cùng là Bạc Minh Thành thu ánh “Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi cũng chỉ hỏi một chút mà thôi.”


Giọng điệu anh buông lỏng, dường như không thèm để ý.


chút nào.


Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, sắc mặt trực tiếp lạnh xuống: “Nếu trong lòng cậu hai Bạc đã nhận định là tôi, cần gì phải hỏi lại tôi.”


Thẩm Thanh Ngọc đè nén cơn giận của mình, tỉnh táo ném một câu như vậy, lúc này mới quay người rời đi.


Bạc Minh Thành đứng ở đằng kia, nhìn hai tay cô rủ xuống bên người nắm thật chặt, trong lòng không hiểu có thêm sự thoải mái.


Anh biết, chính là Thẩm Thanh Ngọc.


Chỉ là khi anh mười bảy tuổi, đã gặp mặt Thẩm Thanh Ngọc khi nào?


Bạc Minh Thành thu ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Châu Du Dân.


Châu Du Dân không nghĩ tới người mới từ bỏ mình nhanh như vậy đã tìm đến, anh ta hơi nhíu mày lại: “Tôi không nhận sai điện thoại chứ, lại có thể là cậu hai Bạc chủ động tìm tôi sao?”


Bạc Minh Thành lười nói nhảm với anh ta: “Lúc học cấp ba, có cô gái nào học cấp hai thích tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK