Trong tay Trần Ánh Nguyệt có chìa khóa dự phòng của căn hộ Thẩm Thanh Ngọc đang ở, cho nên sau khi đi lên tầng, Trần Ánh Nguyệt đã trực tiếp mở cửa đi vào.
Lúc này cũng là lúc mặt trời lặn về tây, đẩy cửa ra, bên trong.
rất yên tĩnh, chỉ có một mùi cháo thơm nồng dẻo mịn xông thẳng vào mũi.
Trần Ánh Nguyệt không khỏi tặc lưỡi một tiếng, Tiểu Ngũ quả nhiên là Tiểu Ngũ, đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn có tâm trạng tự nấu cháo cho mình.
Trái tìm của Trần Ánh Nguyệt như được hạ xuống, xoay người treo túi xách lên, thay giày, nhưng không ngờ tới được vừa mới đứng dậy, lại nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang đeo tạp đề xuất hiện ở bên cạnh mình, dáng vẻ giống như một người đàn ông tốt ở nhà: “Cô Trần, đã lâu không gặp.”
Khi Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại, trời đã sập tối, cô vừa mở.
mắt ra đã không nhìn thấy gì. Lần mò tìm điện thoại và bật đèn lên, Thẩm Thanh Ngọc mới biết bây giờ đã hơn bảy giờ.
tối. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô uống thuốc xong rồi ngủ một giấc, nên hiện tại đã thấy khỏe hơn nhiều.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng dần dần hiện lên trong đầu Thẩm Thanh Ngọc, nghĩ đến Phó Ngọc Hải, cô cảm thấy đầu mình hơi ê ẩm.
Hôm nay sức khỏe của cô không tốt, lúc Phó Ngọc Hải đi qua thì người sốt cao, cô từ bệnh viện về, sau khi uống thuốc chỉ muốn ngủ, cả ngày không tỉnh nổi, đầu óc cứ mê man, điều này cũng đã khiến Phó Ngọc Hải có cơ hội “tiến dần từng bước”.
Nghĩ đến Phó Ngọc Hải vẫn chưa rời đi, bây giờ còn đang đợi cô ở ngoài phòng, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi nhức đầu.
‘Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thanh Ngọc không thiếu người theo đuổi, nhưng sau khi hết năm lớp tám thì lại sống như một chị đại trùm trường, mấu chốt ở chỗ đại ca trường học nhỏ tuổi này không chỉ có thể đánh nhau mà còn vừa đẹp, vừa lạnh lùng, quan trọng là thành tích học tập vẫn nằm trong top ba toàn trường năm đó, là đối tượng được cả học sinh giỏi lẫn học sinh hư yêu thích trong trường.
Năm cấp hai cô vẫn có rất nhiều chàng trai tỏ tình, đa số con trai tuổi mới lớn đều có thói sĩ diện hão, gặp gỡ một hai lần cảm thấy cô nàng này không dễ tán tỉnh, sau đó ‘Thẩm Thanh Ngọc dùng cách so thứ hạng kỳ thi cuối năm thì đối phương đều tự biết khó mà rút lui.
Sau này lên cấp ba, Thẩm Thanh Ngọc nổi tiếng khắp Nam Thành, chẳng có mấy người dám theo đuổi cô, phần lớn chàng trai đều si mê cô nhưng cũng chỉ giấu tình cảm ấy ở trong lòng và âm thầm quan tâm yêu thích cô.
Sau này lớn lên một chút, Thẩm Thanh Ngọc đến Lâm Thành học đại học A, người ở phương trời xa xăm, lại còn khó theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc hơn so với hồi học hai cấp trước đó, nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn cảm thấy thoải mái hệt như cũ.
Suy cho cùng, tiền bạc không thể lay động trái tim cô, người đẹp hơn cô thì không ưu tú bằng cô, còn kẻ xuất sắc.
hơn cô thì lại kém xinh hơn cô. Thật sự nếu gặp phải gã nào mặt dày lì lợm, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cần hẹn người đó đến câu lạc bộ quyền anh luyện tập một ván, chắc chắn đối phương sẽ tự khắc thấy khó mà tìm đường lui.
Nhưng Phó Ngọc Hải thì khác. Bạn nói anh ta bám riết không tha nhưng anh ta quả thực không tới mức đó, bạn nhận xét anh ta mưa đầm thấm lâu, hôm nay anh ta lại cố chấp đến không ngờ.
‘Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy ở trước mặt Phó Ngọc Hải, cô như bị anh ta nhìn thấu. Anh ta biết khi nào đạp phanh thắng lại, khi nào nhấn ga tăng tốc, mỗi khi cô cảm thấy anh ta có hơi lấn lướt thì anh ta sẽ lập tức lùi lại. Giống như đánh du kích, Thẩm Thanh Ngọc tạm thời thật sự không biết nên làm sao với anh ta.