Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305


Buổi gày Bạc Minh Tâm bị phạt, anh cũng đánh người xong là đi.


Tân Minh Tú không giữ được chồng, cũng không giữ được con trai.


Hôm nay nhìn thấy Bạc Minh Thành trở về, nụ cười trên mặt bà ấy cũng nhiều hơn: “Minh Thành, con về rồi à.”


Bạc Minh Thành khẽ gật đầu rồi ngồi xuống: “Ông nội.”


Ông cụ Bạc nhìn anh một cái: ‘Ăn cơm trước đi, cơm nước xong ông có một chuyện muốn nói.”


‘Từ sau lần trước bị phạt, gần đây Bạc Minh Tâm đã an phận hơn rất nhiều, trên bàn cơm, ngoài tiếng Tân Minh Tú hỏi han Bạc Minh Thành về tình hình gần đây thì chỉ còn lại tiếng ăn cơm.


“Gần đây bận lắm hả con, gầy đi không ít rồi.”


Mặc dù mới bốn năm ngày không gặp, nhưng Tân Minh Tú vấn nhìn ra được Bạc Minh Thành đã gầy hơn một chút.


Bạc Minh Thành thuận miệng đáp lời: “Không có, cân nặng vẫn thế”


Giọng điệu lạnh nhạt, đây cũng không phải lần đầu tiên Tân Minh Tú gặp phải sự cư xử lạnh nhạt của con trai, nhưng bà ấy đã quen thuộc từ lâu, ít nhất là Bạc Minh Thành không nổi giận.


Có điều Tân Minh Tú cũng không hỏi nữa, trên bàn ăn nhà họ Bạc hoàn toàn trở nên yên tĩnh.


Từ trước đến nay Bạc Minh Tâm luôn không ngồi ở bàn cơm được lâu, lúc ăn cơm ở nhà họ Bạc không được đem điện thoại lên bàn, không thể nói chuyện tùy ý, cô ta nhanh chóng ăn hết cơm ở trong bát, đặt đũa xuống rồi mở miệng: “Ông nội, mẹ, anh, con ăn no rồi, con về phòng trước ạ!”


Ông cụ Bạc nhìn cô ta một cái: “Chờ một lát, ngồi ở đó đã, ông còn có chuyện muốn nói.”


Bạc Minh Tâm ngẩn ra, cô ta cũng không cảm thấy “chuyện” mà ông cụ Bạc vừa nói có liên quan đến mình, mỗi lần có chuyện để nói, hiển nhiên đều là nói với Bạc Minh Thành.


Nhưng ông cụ Bạc đã nói vậy, đương nhiên là Bạc Minh Tâm không có gan đi.


Rất nhanh, những người khác cũng đã ăn xong.


Ông cụ Bạc uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Tân Minh Tú, chị cảm thấy người con dâu Thẩm Thanh Ngọc này thế nào?”


Tân Minh Tú bị gọi tên bất chợt nên có chút không kịp chuẩn bị, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Rất, rất tốt.”


Nửa đời của bà ấy, con trai không thích nói chuyện với bà ấy, con gái cũng không thích nững nịu bày tỏ tâm sự với bà ấy, trái lại là sau khi Thẩm Thanh Ngọc đến làm dâu, ở nhà họ Bạc bà ấy mới xem như là có một người để nói chuyện.


Bà ấy không có cảm nhận đặc biệt gì về Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy cô luôn rất kính trọng mình, thỉnh thoảng bà ấy than phiền, Thẩm Thanh Ngọc cũng có thể mỉm cười không nói mà lắng nghe, bà ấy cũng không cần lo lắng cô sẽ nói với người khác, bản thân chỉ việc xả ra ngoài giống như đổ rác là được rồi.


Nhưng Bạc Minh Thành không thích Thẩm Thanh Ngọc, cảm nhận của bà ấy đối với Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở đây.


Ông cụ Bạc khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Bạc Minh Thành: “Minh Thành, mấy ngày nay ông nghĩ đi nghĩ lại, giữa cháu và Thẩm Thanh Ngọc quả thật có chút đáng tiếc.


“Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc làm dâu nhà chúng ta, quả thật có nhiều chỗ chúng ta xử lý không được tốt, người làm chồng như cháu lại vứt bỏ con bé ở trong nhà, quanh năm không hỏi han gì. Nói cho cùng, con bé cũng là một cô gái trẻ tuổi, làm dâu nhà ta thì chúng ta nên coi con bé là người nhà mới đúng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK