“Ừrồi?”
“Thì là đi tìm Bạc Minh Thành đó.”
15:09 mí @ – “Cậu đánh anh ta?”
“Tớ có động thủ nhưng không đánh người.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô: “Chỉ thế thôi?”
Trần Ánh Nguyệt gật đầu lia lịa: “Chỉ thế thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, cười không đáp.
Trần Ánh Nguyệt bị nhìn đến, thấy chột dạ lại không giấu nổi nữa: “Ở giữa có xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng không.
quan trọng lắm”
“Không quan trọng lắm?”
Trần Ánh Nguyệt bị hỏi đồn không sao chống đỡ được: “Thực sự không quan trọng lắm. Tiểu Ngũ tốt bụng của tớ à, cậu đừng hỏi nữa được không?”
Còn hỏi nữa thì cô ấy sẽ khai hết ra mất.
‘Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhìn lên sân khấu cách đó không xa: “Hôm nay tớ mới đi ăn cơm với Bạc Minh Thành.”
Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Trần Ánh Nguyệt vô cùng sửng sốt.
Đúng như dự đoán, giây tiếp sau đó, cô ấy nghe Thẩm Thanh Ngọc nói: “Bạc Minh Thành hỏi tớ một câu rất lạ lùng.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa quay lại, nhìn cô ấy cười mà như không cười.
“Hả, câu gì cơ?”
“Cậu đoán xem, Ánh Nguyệt.”
Trần Ánh Nguyệt lớn bằng ngần này, chỉ có khi ở cạnh Thẩm Thanh Ngọc là không sao đứng vững được. Nói đến đây, cô ấy đã sắp gục ngã rồi: “Tớ sai rồi mà Tiểu Ngũ. Tớ thực sự không cố ý mà. Hôm ấy, tớ mắng anh ta đến mức máu dồn lên não nên mới vô tình nhắc đến cái chuyện cậu thích anh ta gần mười năm thôi. Tớ thề là tớ không cố ý thật”
‘Thẩm Thanh Ngọc đã sớm đoán ra câu trả lời này rồi. Bạc Minh Thành không phải kiểu vô duyên vô cớ phán đoán người khác, hôm nay anh lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngoại trừ cuốn manga kia, có lẽ là còn có chuyện khác nữa.
Giờ Trần Ánh Nguyệt đã nói vậy xem ra chuyện cũng hợp tình hợp lí rồi.
Thẩm Thanh Ngọc không lên tiếng, Trần Ánh Nguyệt nhìn mà phát hoảng, không nhịn được mà vươn tay kéo lấy tay áo của Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, không thì, cậu đánh tớ hai cái?”
Bộ dạng này của cô thật khiến cho người ta đau lòng.
Nghe Trần Ánh Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Ngọc thu lại mạch suy nghĩ của mình, lia mắt đảo một vòng trên người y cậu tìm chỗ nào trên người mình mà chịu được hai cú đánh của tớ đi”
Nói chuyện thì nói chuyện thôi, còn công kích cá nhân là sao hả.
Thẩm Thanh Ngọc cũng lười tính toán với Trần Ánh Nguyệt, mặc kệ Bạc Minh Thành có biết hay không, dù sao tối nay cô đã nói rõ ràng hét cả rồi, từ giờ trở đi, hai người bọn họ không còn dính líu gì với nhau nữa.