Dung Lam Lê đưa bọn họ tới ghế sô pha ngồi xuống, cầm nước khoáng rót cho bọn họ ly nước: “Cô Thẩm, chớ để ý, điều kiện có hạn.”
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay nhận lấy, cười lắc đầu: “Cô Dung khách sáo rồi.”
Dung Lam Lê nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, không có ý định mở miệng nói giúp.
‘Thẩm Thanh Ngọc uống một ngụm nước, cũng nhìn về Phó Ngọc Hải.
Người đàn ông ngồi ở đẳng kia, hết sức thong dong, cặp mắt đào hoa nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, bên trong hiện ra nét dịu dàng: “Đây là Dung Lam Lê, vợ của Phó Ngạn Đình, chị dâu của tôi.”
Thẩm Thanh Ngọc đã sớm biết Dung Lam Lê là chị dâu của Phó Ngọc Hải rồi, nghe thấy anh ta giới thiệu, cô cũng không thấy ngạc nhiên, nhìn về phía Dung Lam Lê nở nụ cười: “Ngưỡng mộ cô Dung đã lâu.”
Dung Lam Lê cong môi, cười một tiếng: “Tôi mới là người ngưỡng mộ cô Thẩm từ lâu.”
Cô ta nói xong, lấy một tập tài liệu bên cạnh ra, để xuống trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Chuyện liên quan đến cô Thẩm trong hai ngày nay tôi cũng có nghe qua, vốn dĩ ngày mai tôi mới tới Lâm Thành, nhưng tối hôm qua gọi điện thoại để tôi chạy tới giải thích với cô, tôi cũng đành phải đến sớm hơn.”
Quan hệ giữa Phó Ngọc Hải và Dung Lam Lê không tệ, nghe Dung Lam Lê nói lời này Phó Ngọc Hải cũng không thấy xấu hổ, chỉ nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc.
Thấy anh ta không nói lời nào, chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc, Dung Lam Lê chậc một tiếng, đột nhiên cảm thấy ê răng.
Sự chú ý của Thẩm Thanh Ngọc đã dồn đến tập tài liệ Dung Lam Lê đặt trên bàn, không chú ý tới những việc này, cô cầm tài liệu lên, thuận theo lời của Dung Lam Lê nói một câu: “Làm phiền cho cô rồi.”
Nói xong, cô mở tập tài liệu ra.
Tờ thứ nhất, chính là ảnh chụp của Trần Nguyên Thảo.
Ừm, dáng người thật đẹp.
Những chuyện liên quan đến Trân Nguyên Thảo cơ bản đều có, vài trang phía sau chính là một số hoạt động của Trân Thẩm Thanh Ngọc nhìn sơ qua một lượt, sau khi xem xong, cô có hơi không hiểu: “Tôi không hiểu cô và cậu Phó đang có ýgì”
Dung Lam Lê nhún vai, nhìn về phía Phó Ngọc Hải.
‘Thẩm Thanh Ngọc cũng nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải, nghiêng người sang Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện hai người ngồi rất gần nhau, đầu gối của cô gần như đụng phải đùi của Phó Ngọc Hải.
Hôm nay cô mặc một chiếc dài, nhưng cho dù cách hai lớp quần của Phó Ngọc Hải và váy của mình, tt vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương cao hơn mình.
‘Thẩm Thanh Ngọc thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng lùi người lại, kéo dài khoảng cách giữa mình và Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, không nói gì, chỉ là lúc cầm lấy tài đùi vừa rồi bị đầu gối của ‘Thẩm Thanh Ngọc đụng phải cố ý lệch sang phía Thẩm Thanh Ngọc.
Hai chân vừa chạm vào nhau cứ như vậy lại tiếp xúc thêm lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc hơi cứng người, nhưng Phó Ngọc Hải giống như không cảm nhận được cái gì, anh ta lật sang trang thứ hai của tài liệu, ngón tay thon dài chỉ lên một hàng chữ phía trên đó.
“Thẩm Thanh Ngọc, trọng điểm ở chỗ này.”
Nghe thấy lời này của anh ta, sự chú ý của Thẩm Thanh Ngọc bị dời đi, trong nhất thời cũng quên chân của hai người đang chạm vào nhau, theo động tác của Phó Ngọc Hải, cô cúi đầu xuống, nhìn về phía hàng chữ mà Phó Ngọc: Hải đang chỉ: Lấy danh hiệu bạn gái của Phó Ngọc Hải thu hút lưu lượng, lăng xê hai tháng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn sơ qua một lượt, sau khi xem xong, cô có hơi không hiểu: “Tôi không hiểu cô và cậu Phó đang có ý gì”