Anh ta cầm điện thoại, cúi đầu không biết gửi tin nhắn cho ai, gửi tin xong, Phó Ngọc Hải mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc một lân nữa: “Chúng ta đi vào ngồi chút nhé?”
Thẩm Thanh Ngọc không rõ rốt cuộc anh ta muốn làm gì: ‘Anh xác định chúng ta sẽ không bị đuổi ra ngoài sao?”
€ó lẽ Lâm Mai Chỉ không biết cô, nhưng Lâm Mai Phương mới bị cô tát cho một cú, chưa hản cô có thể đi vào phòng này.
Phó Ngọc Hải nhìn cô nở nụ cười: “Nói không chừng cô hai Lâm cũng đang chờ em.”
Thẩm Thanh Ngọc giật mình, còn không kịp phản ứng, Phó Ngọc Hải đã đưa tay gõ cửa phòng.
“Xin hỏi… “
Người mở cửa là Lâm Mai Phương, lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải, rõ ràng sắc mặt cô ta hơi thay đổi.
Rất nhanh, Thẩm Thanh Ngọc nghe trong phòng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Chị, là anh Thành sao?”
Anh Thành?
Nghe thấy Lâm Mai Chỉ gọi Bạc Minh Thành thế này, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có hơi buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới, người phụ nữ như cô gả cho Bạc Minh Thành ba năm, câu gọi thân mật nhất cũng chỉ học theo người họ Bạc gọi “Minh Thành” mà thôi.
Nhưng mà cô chỉ gọi qua một lần, dưới ánh mắt bất mãn của Bạc Minh Thành, sau này cô không còn gọi nữa.
Trong lúc ngây người, không biết Phó Ngọc Hải đã nói gì với đám Lâm Mai Phương, Lâm Mai Phương kéo cửa ra, hai chị em người phía trước người phía đợi họ đi vào.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn cô một cái: “Đi vào thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Mai Phương, thấy ánh mắt cô ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi cong môi nở nụ cười: “Chúng ta lại gặp mặt, cô Lâm.”
Sác mặt Lâm Mai Phương cứng đờ, dùng sức nảm cửa, đưa tay sờ gương mặt cách đây không lâu bị Thẩm Thanh Ngọc đánh, tay hơi nảm chặt, đi theo Thẩm Thanh Ngọc vào.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp Lâm Mai Chi, dáng dấp Lâm Mai Chỉ và Lâm Mai Phương không hề giống, khuôn mặt Lâm Mai Phương tương đối quyến rũ, mà Lâm Mai Chỉ lại tương phản, khuôn mặt cô ta hình trứng ngõng, rất ngọt ngào, là kiểu thiếu nữ trong sáng.
Nhìn thấy cô, hình như Lâm Mai Chỉ hơi căng thẳng: “Cô Thẩm”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt: ‘Cô Lâm.”
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải.
Cô không biết mình tới làm gì, hiện tại thân phận của cô, thật ra không thích hợp tới đây.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cặp mắt đào hoa cong cong: “Nhìn thấy không?”
Thẩm Thanh Ngọc không biết Phó Ngọc Hải chơi trò gì, nhưng Phó Ngọc Hải cũng không có ý định để cô hiểu, không đợi Thẩm Thanh Ngọc mở miệng, anh ta lại nói một câu: “Tôi đã nói rồi, kém hơn em mà.”