Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 157


Thẩm Thanh Ngọc thu lại tâm nhìn: “Cậu Phó muốn khuyên bảo tôi ư?”


“Khuyên bảo lần nhau không được à?”



Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Vậy vì sao anh không vui?”


“Bời vì bạn gái tương lai của tôi, hình như tôi không thể trèo cao rồi.”


Thấm Thanh Ngọc nghe anh ta nói như vậy, không nhịn được bật cười: “Không tự tin vậy sao?”


Phó Ngọc Hải cong môi, cười nhạt nhìn cô: “Cô cả nhà họ Thẩm, đúng là tôi hơi không tự tin cho lắm.”


“Cậu Phó cần gì nói mấy lời này để đùa tôi chứ?”




Nhà họ Phó không thể trèo cao nhà họ Thẩm, lời này của Phó Ngọc Hải đúng là buồn cười.


Phó Ngọc Hải không tiếp tục chủ đề này: “Vậy vì sao em không vui?”


Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc nhạt dần: “Bởi vì đột nhiên bị người ta đâm một kim, trong lòng rất khó chịu.”


“Bạc Minh Thành?”


“Rõ ràng vậy sao?”


Phó Ngọc Hải nhìn cô, cười mà không nói.


Thẩm Thanh Ngọc thu lại tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe: “Anh biết Lâm Mai Chi không?”


Phó Ngọc Hải xuỳ một tiếng: “Em cũng biết rồi à?”


“Cũng?”


Như vậy xem ra, Phó Ngọc Hải cũng biết chuyện này rồi.


Vậy cô đúng thật là ngu ngốc.


Đã nhiều năm như vậy, thế mà cô không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, cứ luôn cho răng người mà Bạc Minh Thành nhớ mãi không quên là Lâm Mai Phương, bây giờ mới phát hiện hoá ra Lâm Mai Phương cũng chỉ là lá chắn mà thôi.


Thẩm Thanh Ngọc không khó chịu gì mấy, so với khó chịu, bây giờ trong lòng cô càng nhiều hơn là sự phân nộ khi bị Bạc Minh Thành đùa giốn như con khi.


Rõ ràng anh biết cô yêu anh, nhưng đã ba năm, anh lạnh lùng thờ ơ nhìn cô chạy về phía anh như đứa ngốc.


Chảng trách cô cứ luôn không đuổi kịp, hoá ra rễ tình của người ta đã đâm sâu lắm rồi.


Vậy sao lúc mới đầu anh không nói?


Thẩm Thanh Ngọc oô, lẽ nào là loại người cứ bám lấy anh không buông sao?


Phó Ngọc Hải nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, cười đến hơi mỉa mai: “Chuyện xấu năm đó của Bạc Nhật Nhã, người của Lâm Thành ai mà chẳng biết?” 1 Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cũng cười theo, chỉ là nơi đáy mắt chỉ có vẻ thê lương: “Phải rồi, người Lâm Thành đều biết cả.”


Nhưng cô không phải người Lâm Thành.


Phó Ngọc Hải nhìn cô, hơi híp mắt: “Nuốt không trôi cục tức này à?”


“Nuốt không trôi.”


Từng câu từng chữ cô nói, gần như là nghiến răng nghiến lợi.


Cục tức này, quả thật là cô nuốt không trôi.


“Được, vậy chúng ta cứ đáp trả lại đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK