Không thể không nói, lời nói của Phó Ngọc Hải rất đúng.
Động tác mở cửa xe của Thẩm Thanh Ngọc hơi khựng lại, Trần Ánh Nguyệt
bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu không thì sao? Cậu Phó đưa chúng tôi về à?”
“Nếu cô Thẩm nể mặt, đương nhiên là tôi rất vui.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn Phó Ngọc Lam, cảm thấy đã trễ thế này, lát nữa xe kéo đi khỏi, một mình Phó Ngọc Lam đứng ở đây đúng là không an toàn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, cười nói: “Vậy cảm ơn cậu Phó.”
Nói xong, cô lại đưa chìa khóa xe cho Phó Ngọc Lam, sau đó lên xe của Phó Ngọc Hải.
Trần Ánh Nguyệt rất tự giác, tự mình ngồi vào hàng ghế phía sau.
Thẩm Thanh Ngọc thắt dây an toàn, quay đầu liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt.
Trần Ánh Nguyệt chột dạ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, giả vời không thấy ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc.
Phó Ngọc Hải híp mắt cười một cái: “Cô Trần ở đâu?”
Trần Ánh Nguyệt báo địa chỉ của mình, Phó Ngọc Hải dẫm chân ga, xe từ từ chạy đi.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại, Trần Ánh Nguyệt xuống xe, trong xe chỉ còn lại Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải.
Xe vừa chạy được mấy trăm mét đã gặp phải đèn đỏ, sau khi xe dừng lại, Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Hình như cô Thẩm không thích tôi lắm.”
Thẩm Thanh Ngọc thu mắt lại, nở nụ cười nhạt: “Tôi không thích bị người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Phó Ngọc Hải hừ một tiếng: “Hiểu lầm tôi theo đuổi em sao? Chuyện này đầu có hiểu lầm, đúng là tôi đang theo đuổi em Thẩm Thanh Ngọc.”
Cao thủ tình trường như Phó Ngọc Hải, thổ lộ giống như là hạ bút thành văn.
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày: “Cậu Phó thích điều gì ở tôi?”