Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã lâu rồi Thẩm Thanh Ngọc không cưỡi ngựa, cô chạy một vòng thì tâm trạng của cô đều cảm thấy rất thoải mái.


Không biết là Trần Ánh Nguyệt đã chạy đi đâu, Thẩm Thanh Ngọc xuống ngựa muốn tìm nước uống, bỗng từ xa cô nghe thấy có tiếng người gọi mình: "Thẩm Thanh Ngọc."


Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn sang, Châu Du Dân đang thúc ngựa đi tới.



"Thật sự đúng là cô, sao trùng hợp vậy. Thẩm Thanh Ngọc, cô cũng biết cưỡi ngựa à?"


Châu Du Dân cưỡi trên một con ngựa màu táo đỏ, nếu không phải do cái miệng phiền toái của anh ta thì nơi đây vẫn còn đang cảnh đẹp ý vui với cô.


KC


Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng đáp lời một cách hời hợt: "Không biết."


Châu Du Dân cảm nhận rõ ràng chỉ số IQ của bản thân đang bị sỉ nhục: "... Không biết cưỡi ngựa thì cô đến đây làm gì?"




"Đi xem ngựa không được sao?"


Đúng lúc này, Trần Ánh Nguyệt cũng đã trở lại, vừa nhìn thấy Châu Du Dân, sắc mặt cô ấy chợt trở nên khó chịu: "Sao chỗ nào cũng có thể gặp phải anh nhỉ?"


Châu Du Dân lên tiếng trách móc: "Gặp tôi khiến cho cô Trần không vui sao?"


"Tất nhiên, bạn bè của tên nam cặn bã đều là nam cặn bã."


Ngay khi Trần Ánh Nguyệt dứt lời, tên nam cặn bã Bạc Minh Thành cưỡi trên


một con bạch mã đi tới đây.


Chưa kể, Bạc Minh Thành là tên cặn bã, thế nhưng khi cưỡi trên lưng bạch


mã thì lại trông không còn giống nữa.


Trần Ánh Nguyệt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc giơ tay ném dây cương ngựa cho cô ấy: "Tớ đi uống nước đây."


Nói xong, cô nhanh chóng đi vào bên trong.


Trong phòng nghỉ.


Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy đôi mắt hoa anh đào của Phó Ngọc Hải đang nhìn mình, hơi nhíu mày: "Phó Ngọc Hải, sao anh biết tôi ở trong này?"


Khi nói chuyện, Phó Ngọc Hải bước đến trước mặt cô, đột nhiên khuôn mặt tiến lại gần, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng vẽ ra nụ cười. Đôi


mắt anh đào dưới hàng lông mày kiếm cũng híp lại, cười nhạt nhìn cô: "Có người nói với tôi, hôm nay phong cảnh ở trường đua ngựa vô cùng đẹp, anh tới đây nhìn xem."


Anh ta nói xong, dừng một chút: "Quả nhiên hôm nay phong cảnh của trường đua ngựa không tồi."


Ánh mắt người đàn ông thật sự quá hấp dẫn, mặt Thẩm Thanh Ngọc bị anh ta nhìn đến nóng lên.


Cô hơi di chuyển tầm mắt, vặn chặt nắp trên nước khoáng trên tay: "Bạn tôi còn đang đợi tôi."


Nói xong, cô nhấc chân đi ra ngoài.


Phó Ngọc Hải cong môi, nhấc chân đi theo.


Hai người đang đi ra ngoài, nhìn thấy Phí Ngọc Hải, Trần Ánh Nguyệt có chút sửng sốt, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: "Sao anh ta lại đến đây?".


"Không biết."


Trường đua ngựa cũng không phải của mình cô, Phó Ngọc Hải muốn tới, cô cũng không có cách nào.


Thẩm Thanh Ngọc xoay người lên ngựa, hôm nay cô tới đây giải sầu, không phải đến tìm buồn phiền: "Tớ đi ra ngoài một vòng."


Dứt lời, hai chân cô dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, nhấc chân lên lao nhanh ra ngoài.


Trần Ánh Nguyệt cũng lên ngựa đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc, trong nháy mắt, trước mặt Phó Ngọc Hải không còn người nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK