Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên ăn hết đồ ăn trong bát, cuối cùng còn uống thêm một bát canh rồi mới lấy giấy ăn bên cạnh ra lau tay, sau đó lại duỗi tay ra cầm ấm trà bên cạnh nhấp mấy ngụm. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô mới cầm lấy món trang sức mà Tân Minh Tú đưa tới trước mặt mình trả về trước mặt bà ấy: “Bà Bạc, đây là đồ gia truyền nhà họ Bạc trao cho con dâu. Bà đưa sai người rồi.”


Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói những lời này, vẻ mặt cô vẫn treo một nụ cười yếu ớt, có thể nói là đã trở nên hơi lạnh lùng.


Vẻ mặt Tân Minh Tú cứng lại một chút: “Thẩm Thanh Ngọc, chẳng phải con rất thích Minh Thành sao?” “Đúng vậy, tôi rất thích anh ta” Thẩm Thanh Ngọc nói xong bèn dừng lại một chút: “Nhưng đó đã là chuyện trước kia rồi.”


‘Tân Minh Tú còn muốn nói cái gì đó nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại rất không muốn nghe nữa: ‘Bà Bạc, nếu bà hẹn tôi ra đây là muốn khuyên tôi hợp lại với Bạc Minh Thành thì tôi nghĩ sau này bà đừng nên làm việc vô dụng này nữa. Những cái khác thì Thẩm Thanh Ngọc tôi khó mà nói được.


Nhưng bốn chữ đã nói là làm này tôi vẫn làm được.


Tôi không trèo cao nổi vào nhà họ Bạc. Bạc Minh Thành lại càng cao vời vợi tôi không với tới. : Huống chỉ con dâu của ngài cũng đâu phải người bình thường có thể đảm đương được.”


Mặc dù Tân Minh Tú nhẫn nhịn ở nhà họ Bạc nhưng ông cụ Bạc và Bạc Vĩnh Cơ dám vênh mặt hất hàm sai khiến như thế với bà ấy thôi chứ Thẩm Thanh Ngọc năm đó vẫn luôn vô cùng kính trọng bà ấy. Thế nên đây là lần đầu tiên Tân Minh Tú bị Thẩm Thanh Ngọc mỉa mai khiêu khích thẳng mặt rõ ràng như thế. Vẻ mặt Tân Minh Tú nhất thời trở nên không tốt lắm: “Con, con cần gì phải làm khó bản thân như vậy chứ?” “Tôi vui mà.”


Hơn nữa cô làm khó bản thân chỗ nào đâu?


‘Thẩm Thanh Ngọc nhếch khóe môi cười một tiếng lạnh lùng: “Công ty tôi còn có việc, không thể tiếp chuyện ngài được nữa.”


“Thẩm Thanh Ngọc…”


Tân Minh Tú muốn giữ cô lại nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã đi thẳng không quay đầu lại rồi.


Mặc dù phải nghe vài lời kinh tởm nhưng Thẩm Thanh Ngọc biết từ nay về sau Tân Minh Tú sẽ không lại hẹn cô ra nữa.


Ừ, bữa cơm hôm nay không phải trả tiền.


Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ rưỡi, cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.


“Cô à, xin cô cứu tôi với!”


Vừa ngẩng đầu lên, một cô gái đã đột nhiên lao về phía cô.


Cô gái này mặc một bộ đồ công sở, nhưng cúc áo trên chiếc áo sơ mi phía trên đã bị xé ra, đầu tóc rối bù, giày trên chân cũng chỉ còn một chiếc, rõ ràng là vừa may mắn trốn ra được.


‘Thẩm Thanh Ngọc không phải thánh mẫu, nhưng đối phương đã lao thẳng vào người cô rồi.


Ừ, còn trông có vẻ rất đáng thương.


‘Thẩm Thanh Ngọc giơ tay đỡ lấy đối phương một cái. Một cánh cửa phòng riêng cách đó không xa mở toang, một gã đàn ông trung niên xanh mặt chạy tới muốn túm lấy cô gái kia.


Mặt mày Thẩm Thanh Ngọc lạnh lùng, lấy túi ngăn cản bàn †ay của người kia.


Gã đàn ông giận dữ: “Cô là ai? Tôi khuyên cô đừng nên xen vào việc của người khác!”


Gã đàn ông nói xong bèn tiếp tục thò tay muốn kéo cô gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK