Đến khi Thẩm Thanh Ngọc đến thì Bạc Minh Thành và Bạc Minh Tâm đã ở trong phòng V.I.P rồi.
Phục vụ đẩy cửa ra, làm động tác mời: “Cô Thẩm, cậu hai nhà họ Bạc và cô Bạc đang ở bên trong đợi cô.”
Nghe lời này của người phụ vụ, Thẩm Thanh Ngọc bất giác cười nhẹ một tiếng.
Đây là lần đầu tiên mà Bạc Minh Thành đợi cô trước.
Thẩm Thanh Ngọc bước chân vào bên trong, Bạc Minh Tâm hôm nay quả thật là ít hống hách hơn.
“Ngồi đi”
Còn Bạc Minh Thành thì không có thay đổi gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Thẩm Thanh Ngọc đặt túi xách xuống, ngồi xuống trước mặt Bạc Minh Thành: “Trạng thái của cô Bạc hôm nay có vẻ không được tốt lắm.”
Đổi lại là bình thường, Thẩm Thanh Ngọc chỉ nói một câu thôi thì Bạc Minh Tâm cứ như là sớm đã muốn đốt một thùng thuốc nổ vật, “Bùm” một cái nổ hết, nhưng mà hôm nay cô ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, mệt mỏi nói một câu: “Tôi không khỏe lắm”
Nhưng mà Bạc Minh Tâm cũng không có nói dối, cô ta quả thật là không khỏe.
Đương nhiên, không khỏe không phải là nguyên nhân chính khiến cho cô ta “sợ” ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.
Chủ yếu là hai ngày này ông nội Bạc dùng gia pháp với cô †a, đánh xuống mười roi đó tuy là không có đụng đến gân cốt nhưng mà cũng đủ khiến cho cô ta không ngủ ngon giấc.
Mà đêm đó lại là do Bạc Minh Thành tự ra tay “nhận đánh”, bây giờ Bạc Minh Thành đang ngồi bên cạnh cô ta, cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám giành với Thẩm Thanh Ngọc nữa.
Nghe thấy lời này của Bạc Minh Tâm, Thẩm Thanh Ngọc bất giác nhướng mày một cái, cười như không cười nhìn cô ta, “Ồ, vậy thì tối nay đúng là vất vả cho cô Bạc rồi.”
Lời của Thẩm Thanh Ngọc có ẩn ý, mà còn là không phải lời gì tốt đẹp, từng câu từng câu đều là châm biếm, nhưng Bạc Minh Tâm cũng chỉ có thể nghe thôi.
Cô ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên: “cũng vẫn ổn, chỉ là tinh thần không tốt lắm”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười cười, không còn châm biếm Bạc.
Minh Tâm nữa.
Lúc này, Bạc Minh Thành ở phía đối diện truyền thực đơn qua: “Xem xem muốn ăn gì.”
Thẩm Thanh Ngọc với nụ cười nhàn nhạt trên mặt ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành, nhận thực đơn.
€ó lúc Bạc Minh Thành cũng phóng khoáng lắm, mảnh đất mười mấy trăm vạn không lâu trước đây nói bỏ liền bỏ, bây giờ nơi hẹn ăn cơm cũng không phải rẻ.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không khách sáo, chỉ vào mấy món nổi tiếng của nhà hàng.
“Món này, món này, còn có món này, ừm, trông món này cũng không tệ…
Có ba người mà Thẩm Thanh Ngọc lại gọi nhiều món như vậy, nhưng chỉ cần không ngốc cũng biết là cô đang cố ý.
Bạc Minh Tâm nhìn Bạc Minh Thành, thấy anh im lìm ở đó không nhúc nhích, cô ta nhếch môi liếc xéo Thẩm Thanh Ngọc, tuy không dám mở miệng nói gì nhưng trong lòng rất bực bội, dứt khoát cúi đầu phớt lờ cho qua chuyện.
Tuy nhiên, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên lại không nhịn được bèn cất tiếng hỏi: “Cô Thẩm à, nhiều đồ ăn như: vậy, không phải là hơi nhiều quá so với ba người các cô sao?”
Bạc Minh Tâm ngồi bên cạnh nghe thấy lời nói này của nhân viên phục vụ, không khỏi liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nếu không phải Bạc Minh Thành đang ở kế bên thì ngay cả cô ta cũng muốn hỏi Thẩm Thanh Ngọc, như vậy không phải là quá trớn rồi ư!
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Ồ, tôi quên nói, phiền anh gói lại mấy món tôi vừa gọi.”