Bạc Minh Thành thì không hề hấn gì, anh thừa nhận lần này là nhà họ Bạc bọn họ đã mắc nợ Thẩm Thanh Ngọc.
“Một lần thì dĩ nhiên sẽ không thành, lần thứ hai, thứ ba cũng sẽ không, vậy thì chúng ta cứ tới nhiều lần, nhà họ Thẩm thấy ngại kiểu gì cũng đồng ý thôi.”
Ông nội Bạc vừa cười vừa nói: “Huống hồ Thẩm Thanh Ngọc vẫn luôn thích cháu, nguyên nhân lớn nhất khiến con bé ly hôn với cháu cũng chỉ là hiểu lầm cháu thích người khác mà thôi. Cháu cứ bảo với con bé, cháu thích nó, còn ta thì mặt dày đến nhà họ Thẩm vài chuyến, chuyện tái hôn của cháu và Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải hoàn toàn vô vọng đâu.
Hơn nữa, Thẩm Thanh Ngọc cũng chưa tra ra được chuyện này có dính dáng đến Tâm Tâm, cháu không nói ta cũng không, mà cháu cũng là người bị hại.
Hiện giờ, cư dân mạng đều đang nghiêng hết về phía chúng ta rồi, mọi người đều đã biết hết chuyện tối qua của Thẩm Thanh Ngọc, con bé có muốn kiếm mối tốt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.”
‘Thấy Bạc Minh Thành không nói gì, ông nội Bạc cũng không vội: “Được rồi, Tâm Tâm, Minh Tú, hai đứa đi nghỉ trước đi.
Minh Thành, cháu vào thư phòng với ông một lát.”
Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng ông nội Bạc bước lên tâng, mãi một lúc sau anh mới nhấc chân đi lên theo.
Trong thư phòng chỉ có hai ông cháu bọn họ, ông nội Bạc lại càng thẳng thắn hơn: “Minh Thành, ta biết cháu đang nghĩ gì.
Chuyện Tâm Tâm làm đúng thật là không đứng đắn gì, là nhà chúng ta mắc nợ Thẩm Thanh Ngọc nhưng chuyện đã vậy rồi, cháu nghĩ còn phải làm sao nữa?
Cháu đánh cho em gái một trận thì có thể giải quyết được chuyện này hay sao?
Không được đúng không nào?”
“Chúng ta phát hiện ra vấn đề thì phải giải quyết vấn đề chứ không phải để vấn đề giải quyết chúng ta.
Ta biết cháu thích Thẩm Thanh Ngọc, cháu khoan hãng vội chối.
Thẩm Thanh Ngọc cũng thích cháu, ta nghe Tâm Tâm nói, ‘Thẩm Thanh Ngọc từng vẽ cho cháu một bức tranh, ta đã xem qua rồi giống cháu lắm.”
“Trước đó đúng là ta đã có hiểu lầm nhỏ với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng giờ ta đã biết con bé đúng là một cháu dâu tốt, gả cho cháu cũng là xứng đôi vừa lứa thôi. 2 cũng chẳng biết đến khi nào xuống đất nữa, anh cháu lại qua đời khi còn quá trẻ, ta rất muốn trước khi đi có thể thấy chắt của mình.
Hai cháu lưỡng tình tương duyệt, sau khi tái hôn, cháu đối xử tốt với Thẩm Thanh Ngọc một chút, bù đắp lại hết những chuyện này, vậy không phải được rồi hay sao?”
“Tất nhiên là nếu cháu chọn nói hết sự thật cho Thẩm Thanh Ngọc nghe thì ông nội cũng sẽ không cản cháu.
Nhưng ông nội cũng phải nhắc nhở cháu, cháu đừng quên tên nhóc nhà họ Phó vẫn luôn đối đầu với cháu cũng đang nhắm đến Thẩm Thanh Ngọc.
Mấy tin nhảm nhí trước kia đều do cậu ta sai người cố ý tưồn ra điều hướng dư luận, khiến cháu và Thẩm Thanh Ngọc càng lúc càng xa nhau, để cậu ta theo đuổi được con bé.”
“Ông nội già rồi, tương lai nhà họ Bạc vẫn phải dựa vào cháu, chuyện của cháu thì cháu hãy tự giải quyết đi.
Còn tối nay, ông nội vẫn còn phải làm một việc vì cháu.
Thôi được rồi, cháu về đi.”
Bạc Minh Thành nghe ông nội nói vậy, chỉ ngẩng lên nhìn ông nội Bạc một cái.
Từ đầu đến cuối anh không nói một lời đã quay người đi thẳng.